Làm Cá Mặn Ở Chương Trình Tạp Kỹ Yêu Đương Sau Tôi Bạo Hồng

Chương 153:

Chương 153:Chương 153:
Chương 153:
Lâm Tịch lắc đầu, trả lời: 'Không sao, có chút không quen thôi.'
Đám phóng viên đầu tiên là sửng sốt một giây, sau đó tiếng chụp nhanh chóng vang lên.
Cư dân mạng trong phòng truyên hình trực tiếp: [Đậu má! Đây là cảnh tượng thần kỳ gì vậy!]
Lâm Tịch nhanh chóng lấy lại tinh thần, thản nhiên cười nói: "Ngại quá, chưa từng gặp cảnh này."
Trải qua khúc nhạc đệm này, thời gian chụp ảnh cũng không kém nhiều lắm, hai người Lâm Tịch và Lục Ly Bạch vừa lúc này thừa dịp rời đi, chạy tới hội trường tiệc tối.
Từ khu thảm đỏ đến hội trường, phải xuyên qua một hành lang thật dài, nơi này ngoại trừ mấy nhân viên công tác thỉnh thoảng đi ngang qua, cơ bản không có ai, cũng không có camera theo dõi.
Lâm Tịch vừa đi vừa hồi tưởng lại biểu hiện vừa rồi của mình, lại càng nghĩ càng cảm thấy không tệ.
Ngoại trừ khâu chụp ảnh xảy ra chút vấn đề nhỏ, những thứ khác đều rất tốt, ít nhất loại cảnh tượng lớn này cô cũng hoàn toàn không sợ.
"Tôi vừa rồi biểu hiện như thế nào, có phải rất cao quý hay không, có phải rất lạnh lùng ngâu lòi hay không?”
Lục Ly Bạch gật gật đầu, trả lời: "Cũng không tệ lắm, chỉ là hơi giả bộ một chút... quá đoan trang.'
Đối với bản thân Lục Ly Bạch mà nói, vẫn cảm thấy dáng vẻ bình thường của Lâm Tịch tốt hơn.
Lâm Tịch vốn đang hưng phấn tràn đầy, nghe nói như vậy, như thể trong nháy mắt bị người ta dội một chậu nước lạnh. Cô nghiêng đầu nhìn về phía người nào đó sát phong cảnh, một lời khó nói hết: "Lục Ly Bạch!"
Lục Ly Bạch sửng sốt: "Sao vậy?"
“Tôi đang học anhl"
Lục Ly Bạch có chút mơ hồ: "Hả?" Học anh cái gì?
Lâm Tịch như cười như không nói: "Tôi nói, tôi vừa rồi là đang học anh!"
Chính là dáng vẻ cao quý lạnh lùng này, hoàn toàn là cô học theo Lục Ly Bạch, cho nên, bất kể là "giả bộ", hay là "quá đoan trang”, đến tột cùng là đang nói ai đây?
Nói xong lời này, Lâm Tịch nghiêng đầu, thẳng thắn nở nụ cười.
Lục Ly Bạch rốt cuộc cũng hiểu ra ý của Lâm Tịch, vừa tức vừa muốn cười, anh nghiêng đầu, thấy được sườn mặt của Lâm Tịch, cùng với má lúm trên má phải của cô. Có thể nguyên nhân không phải do nhìn chính diện, vậy mà anh lại không còn cảm thấy không được tự nhiên, ngược lại, má lúm nhàn nhạt kia, còn có chút đáng yêu.
Lâm Tịch giống như là bị người ta mở ra công tắc gì đó, cười đến mức căn bản không dừng lại được, Lục Ly Bạch nhìn dáng vẻ của cô, khóe miệng cũng theo bản năng cong lên, trong mắt tràn đầy ý cười.
Bên cạnh có một phóng viên vừa vặn đi ngang qua, chuẩn bị đến hội trường, vì thế một tấm ảnh đã ra đời.
Trên hành lang không người, ánh đèn mờ nhạt tạo ra một bầu không khí mập mờ.
Lâm Tịch khoác cánh tay Lục Ly Bạch, mắt nhìn về phía trước, lúm đồng tiên như hoa, mà Lục Ly Bạch thì nghiêng đầu nhìn về phía Lâm Tịch, khóe miệng khẽ nhếch, mặt mày nhuộm đầy ý cười. Ngay sau khi Lâm Tịch và Lục Ly Bạch rời đi, vẻ mặt phóng viên kia kích động lấy điện thoại di động ra, trực giác nói cho anh ta biết, tấm ảnh này của anh ta sẽ gây ra phản ứng rất lớn.
"Này, là tôi, tôi lập tức gửi cho cậu một tấm ảnh, mau đăng lên mạng!"
Tiệc tối còn chưa bắt đầu, cũng không có sắp xếp gì đặc biệt, vì vậy, tất cả mọi người tùy ý hàn huyên bắt chuyện.
Lục Ly Bạch thân là người phát ngôn của thương hiệu này, loại trường hợp này tự nhiên là bận rộn đến mức không dừng lại được, một hồi là nghệ sĩ khác, một hồi là người phụ trách chỉ nhánh thương hiệu, còn có một ít người quen biết trong giới, từng đám từng đám lại đây chào hỏi.
Mà Lâm Tịch thì toàn bộ quá trình đều bồi ở bên cạnh anh, cô định nghĩa cho mình chính là, linh vật.
Nói ít đi, cười nhiều lên.
À, đúng rồi, còn phải nhớ không được cười với Lục Ly BạchI
Đương nhiên, cũng có người hỏi tới Lâm Tịch, Lục Ly Bạch cũng thản nhiên nhắc tới chuyện hai người đang ghi hình chương trình tình yêu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận