Làm Cá Mặn Ở Chương Trình Tạp Kỹ Yêu Đương Sau Tôi Bạo Hồng

Chương 251:

Chương 251:Chương 251:
Chương 251:
Trong mắt cô, cha Lâm sinh bệnh nặng như vậy, xuất viện còn chưa đến một tháng đã đi làm việc, hiển nhiên không thích hợp.
"Cha, mẹ, trong nhà có phải không có tiên hay không, vừa vặn tiên thù lao lần trước con ghi hình chương trình giải trí đã gửi tới, nếu không..."
Cha Lâm lại liên tục khoát tay nói: "Không cần không cần, trong nhà còn có tiền, chỉ là cha và mẹ con đã thương lượng với nhau rôi, mặt tiên của cửa hàng nhà chúng ta cũng phải trả tiền thuê, đóng cửa mãi như vậy cũng không tốt, vừa vặn hiện tại cha cũng có thể xuống giường, mẹ con cũng không cân luôn ở nhà đợi, cho nên, chúng ta dự định mời người tới trong cửa hàng hỗ trợ, như vậy cũng có thể không quá bận rộn."
Mà có một điều cha Lâm không nói chính là, bọn họ không muốn liên lụy Lâm Tịch, từ sau khi cha Lâm bị bệnh, tiên tiết kiệm trong nhà đã sớm thấy đáy.
Bọn họ còn phải nuôi Đông Đông, Đông Đông còn nhỏ, về sau còn rất nhiều chỗ cần tiêu tiên, những thứ này là trách nhiệm của người làm cha mẹ bọn họ, mà không phải trách nhiệm của Lâm Tịch.
Mặc dù gân đây rất nhiều hàng xóm láng giêng đều nói Lâm Tịch làm minh tỉnh nổi tiếng, khẳng định kiếm được rất nhiều tiên hiếu kính bọn họ, nhưng cha Lâm và mẹ Lâm cho tới bây giờ vẫn không để ở trong lòng.
Trong mắt bọn họ, mặc kệ Lâm Tịch kiếm được bao nhiêu tiền, đó đều là tiên đứa nhỏ tự mình vất vả kiếm được, bọn họ có tay có chân, sẽ không đi làm loại cha mẹ bám lấy đứa nhỏ để hút máu này.
Hơn nữa, cha Lâm và mẹ Lâm thật sự vẫn xem Lâm Tịch như con gái ruột để đối đãi, so với việc cô kiếm được bao nhiêu tiền, thì bọn họ càng quan tâm đứa nhỏ như cô ở bên ngoài chịu bao nhiêu khổ.
Mẹ Lâm làm như sợ Lâm Tịch ngăn cản, cũng ở bên phụ họa nói: "Đúng vậy đúng vậy, cả ngày mẹ ở nhà mắt to trừng mắt nhỏ cùng cha con đã sớm thấy phiền, còn không bằng đến cửa hàng cho thanh tịnh."
Kỳ thật trước kia khi Lâm Tịch bị nhà họ Tôn châm ngòi xa lánh bọn họ, để tay lên ngực tự hỏi, trong lòng mẹ Lâm cũng không phải không có một chút oán hận nào.
Nhưng lần này cha Lâm sinh bệnh, Lâm Tịch ở thời điểm nguy cấp đã lấy ra tất cả tiên tiết kiệm của mình, khuyên cha Lâm làm phẫu thuật, còn bận trước bận sau ở bệnh viện chăm sóc, khi đó oán hận trong lòng mẹ Lâm đều tiêu tán, đứa nhỏ do mình nuôi lớn, trong lòng vẫn có bọn họ.
Đối với cha Lâm và mẹ Lâm mà nói, chỉ cần biết điểm ấy là đủ rồi, chỉ cần người một nhà sống tốt, quan trọng hơn so với bất cứ thứ gì.
Lâm Tịch yên lặng thở dài ở trong lòng, cô đại khái cũng có thể đoán được tâm tư của cha Lâm và mẹ Lâm, cô cũng biết tính tình của bọn họ, nếu bọn họ đều đã nghĩ kỹ, cô muốn ngăn cản phỏng chừng cũng ngăn không được.
"Vậy được rồi, cha, mẹ, hai người cứ xem mà làm là được, nhưng ngàn vạn lân phải chú ý thân thể của mình." Lâm Tịch dặn dò.
"Còn nữa, sau này công việc của con khá bận, sẽ không thường xuyên ở nhà, nếu trong nhà có chuyện gì nhất định không được giấu con, phải gọi điện thoại cho con kịp thời.'
Chỉ là cha Lâm và mẹ Lâm còn chưa trả lời, lại bị thằng nhóc Đông Đông bên cạnh đoạt trước.
"Chị yên tâm đi, em làm gián điệp nhỏ của chị, nếu cha mẹ không nghe lời, em sẽ dùng đồng hồ chị mua cho em gọi điện thoại cho chị.'
Dứt lời, cậu bé còn giơ giơ tay phải của mình lên, khoe ra chiếc đồng hồ điện thoại trên cổ tay mà Lâm Tịch mới mua cho mình, dáng vẻ chờ mong được cô khen ngợi.
Lâm Tịch trực tiếp cười ra tiếng, vuốt vuốt mũi của cậu nhóc, nói: "Tên nhóc kia, làm gián điệp nào có ai như em chứ, trực tiếp bại lộ thân phận, có ngốc hay không nha.”
Cậu bé bị chị mắng ngốc cũng không giận, còn rất dính người, nghiêng người cọ cọ vào Lâm Tịch.
Nhìn hai chị em cãi nhau âm ƒ, tình cảm tốt như vậy, cha mẹ Lâm liếc mắt nhìn nhau, trên mặt tràn đầy vui mừng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận