Làm Cá Mặn Ở Chương Trình Tạp Kỹ Yêu Đương Sau Tôi Bạo Hồng

Chương 558: Ngoai Truyên

Chương 558: Ngoai TruyênChương 558: Ngoai Truyên
Chương 558: Ngoại Truyện
Dứt lời, cô lại hôn lên mặt cô bé: "Được rồi, bây giờ mẹ cũng hôn con."
Cô bé bĩu môi, không vui "ô' một tiếng.
Lâm Tịch cũng không quan tâm đến cô bé nữa, hai ba con này đều là diễn viên, thích diễn trò đáng thương trước mặt cô.
Khúc nhạc đệm nho nhỏ này qua đi, người một nhà liền vui vẻ ăn cơm tối.
Sau bữa cơm chiều, Lâm Tịch tắm rửa cho cô bé xong, liên ôm cô bé về phòng mình ngủ.
"Mẹ ơi, con có thể ngủ với mẹ hôm nay không?" Cô bé hỏi, nhìn chằm chằm cô bằng đôi mắt to tròn của mình.
Lâm Tịch còn chưa kịp trả lời, Lục Ly Bạch bên cạnh đã lên tiếng: "Không được đâu, chúng ta đã nói rồi mà, đi học mẫu giáo rồi là trẻ lớn rồi, phải tự ngủ thôi."
Cô bé bĩu môi, trả lời: "Nhưng mà, bạn nhỏ trong lớp chúng con cũng có bạn ngủ cùng mẹ mà."
Đối mặt với nghi vấn của cô gái nhỏ, Lục Ly Bạch không hề hoảng hốt: "Cho nên con muốn thua kém anh trai Hiên Hiên sao, thằng bé chính là từ lúc bắt đầu đi nhà trẻ đã tự mình ngủ rồi đấy.
Hiên Hiên là con trai của diễn viên cùng đoàn phim với Lâm Tịch, trước đây hai bạn nhỏ chơi với nhau rất vui.
Cô bé Quả Quả có thể được di truyền dục vọng thắng bại kỳ quái của ba cô bé, tuổi còn nhỏ nhưng đã thể hiện ra dục vọng thắng bại này.
Thấy cô con gái nhỏ chân chờ, khóe miệng Lục Ly Bạch khẽ nhấch: "Được rồi, con mau ngủ ngon, ba kể chuyện xưa trước khi ngủ cho con."
Cô bé tức giận trả lời: "Không muốn, con muốn mẹ kể"
Lục Ly Bạch nhún vai, đưa truyện cổ tích trong tay cho Lâm Tịch.
Về cuộc đối đầu giữa hai cha con, Lâm Tịch không bao giờ can thiệp, chủ yếu là sợ hai người này, không khéo lại bị nói thiên vị.
Than ôi, thật khó khăn.
Lâm Tịch nhận lấy truyện cổ tích, bắt đầu kể cho cô bé nghe chuyện xưa trước khi ngủ.
Thật vất vả mới dỗ được cô bé dính người này đi ngủ, Lâm Tịch và Lục Ly Bạch rón rén đi ra ngoài.
Sau khi hai người trở lại phòng ngủ, Lục Ly Bạch ôm lấy vợ, đầu vùi vào cổ cô: 'Em nói xem, sao con bé lại dính người thế nhỉ?"
Từ khi có Quả Quả, thời gian riêng tư của anh và Lâm Tịch ngày càng ít, mỗi lân phải dỗ dành cô bé mới có thời gian bên nhau. Lâm Tịch liếc anh một cái, chậm rãi nói: “Cũng không nhìn xem là con gái của ai."
"Nhưng mà, em không hề...' Lục Ly Bạch nói đến nửa chừng thì dừng lại: "Được rồi, có lẽ là giống anh."
Lâm Tịch không khỏi bật cười, vẻ mặt bất đắc dĩ nói: "Người ta không phải đều nói, con gái là người tình kiếp trước của ba sao, hai ba con này là sao vậy.'
Lục Ly Bạch lại không cho là đúng nói: "Anh chẳng có tiểu tình nhân nào cả, dù là kiếp trước, kiếp này hay kiếp sau, anh cũng chỉ có mình em."
Dứt lời, anh dường như nhớ tới cái gì, còn nói thêm: "Theo anh thấy, Quả Quả kiếp trước chắc chắn là tiểu tình nhân của em, không thì sao cô bé lại dính em như vậy.'
Lâm Tịch nhún vai, cũng không phản bác. Cô thật sự không thể phản bác được điều này, vì Quả Quả quả thật rất dính cô.
Lục Ly Bạch ghé vào bên tai Lâm Tịch, thấp giọng nói: "Vợ à, dỗ dành tiểu tình nhân của em xong rồi, có phải nên dỗ dành ông xã của em không, hửm?'"
Dứt lời, anh lập tức đè Lâm Tịch xuống giường, cúi người lên.
Đêm còn rất dài...
*
Lân này Lâm Tịch trở vê, trong thời gian ngắn sẽ không vào đoàn phim nữa, Lục Ly Bạch cũng không có công việc gì sắp xếp, cả nhà ba người có thể ở bên nhau thật lâu.
Thế nhưng, không quá vài ngày, Quả Quả lại không tình không nguyện bị ba cô bé đưa đến nhà bà nội, nguyên nhân là ba mẹ cô muốn trải qua ngày kỷ niệm cùng nhau.
Hừ, không phải chỉ là ngày kỷ niệm sao, thêm cô bé thì cũng có chật chội bao nhiêu đâu!
Thẩm Tuệ nhìn cháu gái ngoan vẻ mặt mất hứng, vội tới quan tâm nói: "Quả Quả, đến nhà bà nội không vui sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận