Làm Cá Mặn Ở Chương Trình Tạp Kỹ Yêu Đương Sau Tôi Bạo Hồng

Chương 144:

Chương 144:Chương 144:
Chương 144:
'Đúng vậy, tôi vô cùng sợ nước, tìm rất nhiều phương pháp, vẫn luôn không vượt qua được. Lâm Tịch nói: 'Vậy anh có biết sau đó tôi làm như thế nào không?”
Lục Ly Bạch sửng sốt, hỏi: "Làm như thế nào?"
Lâm Tịch trả lời: "Thật ra, tôi cũng không tính là làm gì, chỉ thản nhiên chấp nhận nỗi sợ hãi này."
Lục Ly Bạch nhíu mày, nghi hoặc hỏi: "Thản nhiên chấp nhận?”
Lâm Tịch gật đâu: "Đúng vậy, tôi chấp nhận chuyện mình sợ nước, cũng tự nói với mình, có thể sợ, nhưng cũng có thể đối mặt."
Kỳ thật, đây chính là cách cô thay đổi để hòa giải với chính mình.
Lâm Tịch hồi tưởng lại những năm tháng phân cao thấp với nỗi sợ nước kia, thật sự khi nghiêm túc ngẫm lại, cô chính là không muốn thừa nhận mình có điểm yếu này, hoặc là nói, không muốn thừa nhận lúc ấy mình bị Triệu Giai Giai đẩy mạnh xuống biển trong bất lực.
Cho nên, cô cố gắng học bơi, thành thạo biện pháp cấp cứu khi chết đuối, chính là cho phép mình sợ hãi chuyện này, nhưng cũng có thể đi đối mặt.
"Có thể sợ hãi, nhưng cũng có thể đối mặt.' Lục Ly Bạch thì thào lặp lại một lân rôi không nói nữa, tựa như đắm chìm trong suy nghĩ của mình.
Lâm Tịch không có lên tiếng quấy rây anh, mặc dù không biết Lục Ly Bạch bởi vì sao lại mắc chứng sợ bóng tối, nhưng cô cũng hi vọng một ít kinh nghiệm mình đã từng có, có thể cho anh một ít trợ giúp.
Hơn nữa, Lục Ly Bạch hiện tại hiển nhiên đã bị cô dời đi lực chú ý, quên mất chuyện sợ bóng tối, mục đích của Lâm Tịch coi như đã đạt được.
Lúc này, công nhân của hội trường mật thất cuối cùng đã cầm công cụ chuyên nghiệp chạy tới, theo đó, cũng có Tiền Tiến vừa mới chạy tới.
Bọn họ cũng đều không nói nhảm nữa, Chu Khải trực tiếp để cho các công nhân động thủ, trước sau đại khái chừng mười phút, bức tường trước mắt này đã bị cạy mở.
Nhưng sau khi mọi người đi vào, họ nhìn thấy chính là một cảnh tượng như vậy, hai người vai kê vai ngồi dưới đất, một tay Lục Ly Bạch cầm khối ngọc có chút ánh sáng, tay kia thì nắm thật chặt tay Lâm Tịch.
Mọi người đầu tiên là sửng sốt, lập tức vội vàng tiến lên kiểm tra tình huống của hai người.
Lâm Tịch tự nhiên là không có chuyện gì, nhìn thấy bọn họ cuối cùng cũng tới, cô cũng hoàn toàn yên tâm. Mà Lục Ly Bạch cũng không có gì đáng ngại, chỉ là sắc mặt có chút không tốt lắm.
Nhưng trải qua chuyện này, việc ghi hình chắc chắn là không có khả năng tiếp tục, vì thế lần quay tập thể cuối cùng của cũng chỉ qua loa cho xong việc như vậy, nhưng đây cũng là chuyện không có cách nào khác.
Bởi vì kế tiếp là phân đoạn quay phim riêng biệt, sau khi các khách mời trở lại khách sạn câm hành lý của mình, lập tức rời đi.
Lục Ly Bạch mặc dù nhìn không có gì đáng ngại, nhưng Tiền Tiến vẫn không yên tâm, vì vậy chuẩn bị ở lại khách sạn này thêm một đêm.
Tiên Tiến đi từ phòng của Lục Ly Bạch ra, nhìn thấy Lâm Tịch đang uống nước trong phòng khách.
"Thầy Lục sao rồi, không sao chứ?" Lâm Tịch hỏi. Tiên Tiến trả lời: 'Không có việc gì, uống chút thuốc rồi đi ngủ."
Về chứng sợ bóng tối của Lục Ly Bạch, anh vẫn luôn đi khám bác sĩ, cũng sẽ mang theo một ít thuốc bác sĩ kê đơn để trấn tĩnh giảm bớt.
"Chuyện hôm nay, cám ơn cô." Tiên Tiến nói: "Khối ngọc của cô, ngày mai Ly Bạch tỉnh ngủ sẽ trả lại cho cô."
Lâm Tịch trả lời: "Không sao, không vội."
Tiền Tiến gật gật đầu, bắt đầu nói sắp xếp về lịch trình ngày mai, bởi vì Lâm Tịch không có người đại diện, cho nên lịch trình quay chụp kế tiếp đều là Tiền Tiến trực tiếp trao đổi với cô.
"Chuyến bay đổi thành sáng mai, buổi trưa sau khi đến thành phố A, buổi chiều Ly Bạch phải đi tham gia buổi họp báo thương hiệu Mokio trước, buổi tối bọn họ sẽ có tiệc tối, cô cũng chuẩn bị một chút, đến lúc đó đi cùng Ly Bạch." Lâm Tịch làm như có chút do dự: "Cái kia, tôi nhất định phải đi sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận