Làm Cá Mặn Ở Chương Trình Tạp Kỹ Yêu Đương Sau Tôi Bạo Hồng

Chương 150:

Chương 150:Chương 150:
Chương 150:
Lâm Tịch hướng về phía anh ta cười cười, sau đó nhìn mình trong gương, nói: 'Ừm, ánh mắt của anh rất tốt, tôi rất thích."
Leo là một người rất dễ làm quen, hai người cứ như vậy anh một câu tôi một câu hàn huyên.
Không bao lâu sau, Lục Ly Bạch cũng đi từ phòng thử đồ ra, một thân âu phục màu trắng vô cùng thoải mái, hoàn mỹ tôn lên dáng người cao ngất của anh, giống như vương tử quý tộc nhà ai.
Lâm Tịch không nhịn được trêu chọc: "Thầy Lục, hôm nay rất đẹp trai, nhất định là số một."
Lục Ly Bạch cười cười, theo lời cô nói: "Cô Lâm, cô cũng rất đẹp."
Lâm Tịch nhún vai, nói đùa: “Cho nên, chúng ta đây là đang tâng bốc lẫn nhau sao?"
Nhìn hai người tương tác, bên cạnh là anh trai quay phim của hai người, cùng nhân viên tổ biên tập đều cười rất vui vẻ.
Gào thét, CP của tổ bọn họ cuối cùng cũng bắt đầu rải đường!
Đúng lúc đó, Leo và trợ lý của anh ta trở lại với đồ trang sức.
Lục Ly Bạch thì tương đối đơn giản, chính là một chiếc trâm cài kim cương, thiết kế đơn giản nhưng rất đẹp mắt.
Mà trang sức của Lâm Tịch là hai cái khuyên tai, cùng một cái vòng cổ.
Leo vừa đeo vòng cổ cho Lâm Tịch, vừa tốt bụng dặn dò: "Lát nữa cô ra ngoài cẩn thận một chút, bên ngoài đông người, đừng để bị chen lấn."
Lâm Tịch cũng không quá để ý, thuận miệng đáp: “Được.
Chẳng qua cô cũng không nghĩ nhiều, đô chơi này đeo ở trên người, cũng không dễ dàng rơi mất.
Leo gật đầu, thuận miệng cảm khái một câu: "Lần trước có một nghệ sĩ nữ, ngay lúc tham gia hoạt động đã bị rơi mất một bên khuyên tai, kết quả đắc tội bên nhãn hàng, phải bồi thường mấy chục vạn đấy."
Lâm Tịch sửng sốt, thật sự đã có người làm mất.
"Vậy, cái này của tôi bao nhiêu tiền?" Lâm Tịch không chắc chắn hỏi.
Leo trả lời: "Hơn một trăm vạn."
Lâm Tịch: "!!!
"Vậy tôi có thể không đeo không?" Vẻ mặt Lâm Tịch sợ hãi: "Hoặc là, anh tìm cho tôi một cái xoàng xoàng cũng được."
Leo đột nhiên bị Lâm Tịch chỉnh có chút không hiểu ra sao: "Vậy, cô muốn giá bao nhiêu?” Lâm Tịch suy nghĩ một chút, hỏi: "Có loại nào giá mười tệ không?”
Leo:”...'
Lục Ly Bạch đứng ở một bên nghe mà không nhịn được đỡ trán: Lâm Tịch, cô có thể có chút tiền đồ hay không, tốt xấu gì cũng là minh tỉnh, có mất mặt hay không."
Lâm Tịch lại lơ đễnh: "Anh trai à, mặc dù tôi là minh tinh, nhưng tôi là tuyến mười tám, tôi rất flop, đồ chơi này mà mất thì có thể tôi không bồi thường nổi."
Hơn một trăm vạn đấy, đùa sao.
Nếu như là cô kiếp trước, tốt xấu gì dựa vào tích góp từng tí một ở Triệu gia thì vẫn có thể bồi thường, nhưng hiện tại, mấy thứ lông gà vỏ tỏi mà nguyên thân để lại căn bản là không thể có biết hay không!
Nghĩ tới đây, Lâm Tịch đã muốn trực tiếp bắt đầu tháo trang sức, lại bị Lục Ly Bạch nhanh tay ngăn lại.
"Được rồi, sắp bắt đầu rồi, chúng ta mau đi thôi, mất rôi tôi thay cô bồi thường.'
Lâm Tịch bị Lục Ly Bạch kéo đi về phía trước hai bước, trong lòng cũng biết không còn kịp rồi, cũng không giãy giụa nữa.
Sau khi hai người đi ra khỏi phòng hóa trang, có nhân viên công tác dẫn bọn họ đi đến hội trường.
Lâm Tịch vừa đi, còn không quên chính nghĩa lẫm liệt nói: "Vậy không được, quân tử không ăn xin, chúng ta vô duyên vô cớ, vì sao tôi phải bắt anh bồi thường thay tôi chứ."
Hừ, coi cô là loại người nào, tuy rằng cô nghèo, nhưng cũng có chí khí.
Hơn nữa, đợi lát nữa cô chú ý một chút, không chen chúc ở nơi đông người là được, cho nên, tại sao vô cớ phải chấp nhận một phần nhân tình ngoài miệng của anh, cô cũng không ngốc!
Nhưng ngay khi Lâm Tịch yên lặng mắng thầm, hai người đã đi tới cửa, cô nhìn ra bên ngoài...
Trời ơi, sao lại nhiều người như vậy!
Lâm Tịch lập tức quay đầu nhìn Lục Ly Bạch: "Bây giờ tôi đồng ý còn kịp không?”
Lục Ly Bạch sửng sốt: "Đồng ý cái gì?
Bạn cần đăng nhập để bình luận