Làm Cá Mặn Ở Chương Trình Tạp Kỹ Yêu Đương Sau Tôi Bạo Hồng

Chương 332:

Chương 332:Chương 332:
Chương 332:
Lục Ly Bạch xoay người trừng mắt nhìn người hầu, cả người toả ra sự lạnh lùng.
Lâm Tịch tức giận đến cắn răng, người này thật ngu ngốc, lúc này tiết lộ thân phận của cô chẳng phải là tạo cơ hội cho kẻ phản đồ này lợi dụng sao!
Phản đồ đột nhiên phá lên cười một cách càn rỡ: 'Ha ha ha, đây là ông trời cũng không muốn tôi chết mà, Úc Khinh Hàn, có nghe không, con gái nhà Kiều hội trưởng, cũng không phải là chó mèo tùy tiện bắt được trên đường cái."
Lâm Tịch nhìn vê phía Lục Ly Bạch, hai người bốn mắt nhìn nhau, sau đó cô ra hiệu cho anh nhìn vào tay phải của mình.
Một giây sau, cô không quan tâm anh có hiểu ý mình không, nắm lấy cơ hội, một vật kim loại trong tay cô trực tiếp đâm vào cổ tay kẻ phản bội đang câm dao.
Tên phản đồ kia thét chói tai một tiếng, con dao trong tay rơi xuống, lúc này, Lục Ly Bạch thả người nhảy đến trước mặt hai người, khống chế tên phản đồ kia, mấy người hầu của Kiều gia lập tức xông lên vây quanh Lâm Tịch.
Chỉ là chờ đến khi anh giao kẻ phản bội cho thuộc hạ, quay người nhìn về phía Lâm Tịch, thì thấy cô đã rời đi.
Lục Ly Bạch nhìn bóng lưng Lâm Tịch, đáy mắt tràn ra một tia tán thưởng.
Đạo diễn hô: "Cắt!"
Một cảnh quay hoàn thành trong một lân, gương mặt mọi người trên hiện trường đều rạng rỡ, nghề quay phim này người ta luôn coi trọng việc may mắn, cảnh quay đầu tiên đã suôn sẻ thế này, đương nhiên là điềm lành. Lục Ly Bạch thì không cần phải nói, nhưng Lâm Tịch lại khiến mọi người ngạc nhiên, tuy rằng Trịnh Hoành vừa mới khen ngợi Lâm Tịch ở trước mặt phóng viên, nhưng ít nhiều cũng chỉ là nói để đối phó với phóng viên, không nghĩ tới diễn xuất của Lâm Tịch tốt hơn nhiều so với dự liệu của mọi người.
Cô đã nắm bắt rất chính xác nhân vật Kiều Uyển Uyển, từ sự hoảng loạn khi bị bắt cóc cho đến sự bình tĩnh và kiên cường sau khi tự điêu chỉnh trong thời gian ngắn, nhiêu hơn một phần hay ít hơn một phần đều không đủ, nhưng cô đã làm vừa đủ.
Đối với Lâm Tịch diễn vai Kiều Uyển Uyển này, ở hiện trường cũng không khỏi có vài người lén lút không đánh giá cao cô, thậm chí còn chờ xem Lâm Tịch xấu mặt do không ngừng NG, lúc này cũng không khỏi có chút ngượng ngùng, sóng đánh mặt không tiếng động này mới càng trí mạng. Sau khi quay xong cảnh này, mấy cảnh kế tiếp đều là cảnh của Lục Ly Bạch, Lâm Tịch cũng không đi, chỉ ở một bên quan sát học tập, dù sao cũng nhàn rỗi không có việc gì làm.
Nhưng không thể không nói, Lục Ly Bạch không hổ danh là diễn viên đạt giải Ảnh Đế, nhập vai nhanh, diễn xuất tự nhiên khỏi phải bàn, một giây trước vấn là dáng vẻ lười biếng tùy ý, đạo diễn vừa hô bắt đầu, lập tức biến thành vị thiếu gia quân phiệt lạnh lùng tàn nhẫn, chuyển đổi tựa như nước chảy mây trôi.
Quay xong, Lục Ly Bạch ởi tới bên cạnh Lâm Tịch, hỏi: "Thế nào?"
Lâm Tịch giơ ngón tay cái lên, khen ngợi từ tận đáy lòng: "Rất tuyệt."
Khóe miệng Lục Ly Bạch hơi nhếch lên, hỏi: "Vậy, so với Tô Kỳ thì sao?"
Lâm Tịch có chút mơ hồ, đang yên đang lành sao còn so với Tô Kỳ?
Lục Ly Bạch nhắc nhở: "Lần đầu tiên em thấy Tô Kỳ diễn kịch, em đã khen cậu ta hết lời trong điện thoại với anh cả nửa ngày."
"Còn nói là rất thưởng thức cậu tai"
Lâm Tịch trừng mắt nhìn: "Tôi có sao?"
Sao cô lại không nhớ chứ.
Lục Ly Bạch gật đầu: "Có."
Lâm Tịch "B' một tiếng, trả lời: Được rồi."
Cô nghiêm túc suy nghĩ vài giây: “Cá nhân tôi cảm thấy, anh diễn tốt hơn Tô Kỳ.'
Tuy rằng diễn xuất của hai người có những ưu điểm riêng, nhưng Lâm Tịch vẫn thích diễn xuất của Lục Ly Bạch hơn, tất nhiên, trong đó không loại trừ có yếu tố tình cảm cá nhân xen lẫn ở bên trong.
Nghe được đáp án của cô, Lục Ly Bạch rõ ràng vui vẻ: "Em thấy tốt là được, không cần quan tâm đến người khác." Lâm Tịch: “...
Bạn cần đăng nhập để bình luận