Làm Cá Mặn Ở Chương Trình Tạp Kỹ Yêu Đương Sau Tôi Bạo Hồng

Chương 386:

Chương 386:Chương 386:
Chương 386:
Hai người cứ như vậy vừa ăn vừa hàn huyên một hôi lâu, Lâm Tịch cảm thấy còn thấy rất bình thường.
Nhưng ai ngờ Diệp Hiểu đột nhiên đặt đũa xuống, vẻ mặt hồ nghỉ nhìn cô: "Nói đi, có phải cô gặp phải chuyện gì không?”
Lâm Tịch sửng sốt: "Hả? Tôi không có dì...
Diệp Hiểu giơ tay ngăn lời cô lại: "Đừng có giả vờ với tôi, nhìn cô hôm nay xem, trông chán nản thế nào đi!"
Ngay cả nói chuyện phiếm cũng không có hứng, nghiêm trọng vậy mà nói không có gì?!
Lâm Tịch yên lặng thở dài, thật ra cô cũng không muốn giấu Diệp Hiểu, chỉ là không biết nói như thế nào.
Nhưng giờ đã bị nhìn ra, cũng không cần giấu nữa, cô kể sơ qua sự việc. Nghe xong, Diệp Hiểu bật dậy, mặt đầy kinh ngạc.
"Cái gì! Lục Ly Bạch tỏ tình với cô?"
Giọng nói của Diệp Hiểu cao lên gấp mấy lần, Lâm Tịch bị dọa vội vàng kéo cô ấy xuống.
"Suyt! Cô nhỏ tiếng thôi!"
Là sợ người khác không nghe thấy saol
Diệp Hiểu nhận ra mình quá kích động, co rụt cổ lại, ngoan ngoãn ngồi xuống.
Cô ấy bình tĩnh một hồi lâu, mới thân sắc phức tạp nói: "Tôi đã nói rồi, lúc ở đoàn làm phim, sao Lục Ly Bạch cứ nhìn tôi không thuận mắt, hóa ra nguyên nhân là ở cô."
Lâm Tịch liếc cô ấy một cái, trả lời: "Đừng nghĩ nhân cơ hội này quăng nồi cho tôi.'
Cô ấy làm gì tự mình không biết sao. Diệp Hiểu cũng không để ý đến cô, vẫn ở nơi đó nói: "Trời ạ, tôi đây coi như là lật thuyên trong mương đi, nghe nhiều chuyện bát quái như vậy nhưng ở bên cạnh hai người lâu như vậy lại không phát hiện ra chút nào."
Lâm Tịch nhún vai, đừng nói Diệp Hiểu không phát hiện, cô không phải cũng không phát hiện sao.
Trong phòng bao trâm mặc một hồi lâu.
Nhưng mà Diệp Hiểu không hổ là người nghe qua nhiều chuyện bát quái như vậy, rất nhanh đã điều chỉnh lại.
Nhưng nghĩ lại vẫn thấy hơi hối tiếc, lúc đó cô đúng là mù, giờ nghĩ lại, Lục Ly Bạch đối với Lâm Tịch rất khác biệt.
"Tuy rằng tôi nói lời này có chút muộn màng, nhưng tôi vẫn phải nói ra, thật ra Lục Ly Bạch đối xử với cô rất rõ ràng, chẳng lẽ cô không phát hiện ra một chút nào sao?" Lâm Tịch lườm cô ấy một cái, quả nhiên rất muộn màng!
Diệp Hiểu nhún vai, nói: "Được rồi, coi như tôi chưa nói.'
"Vậy tình huống hiện tại của hai người ra sao, cô đồng ý hay từ chối?"
Lâm Tịch lắc đầu: "Còn chưa nói rõ, sáng hôm đó tôi đổi chuyến bay."
Mà thời gian một tuần này, Lục Ly Bạch hiển nhiên là đang cho cô thời gian suy nghĩ, hai người vẫn luôn không liên lạc.
Nghe nói như thế, Diệp Hiểu "Chậc" một tiếng: "Lâm Tịch, chuyện này không giống tính cách của cô đâu."
Lâm Tịch yên lặng thở dài, không nói gì.
Diệp Hiểu nghiêm túc phân tích: "Tuy rằng tôi và Lục Ly Bạch không ưa lắm, nhưng phải nói thật, anh ta đối với cô thực sự không có gì để chê, hơn nữa, chỉ xét vê nhân phẩm thôi thì anh ta cũng không có gì đáng phàn nàn."
Ít nhất trong đám con cháu nhà giàu bên cạnh cô ấy, chưa ai có tam quan đúng đắn và tiến bộ như Lục Ly Bạch.
"Tất nhiên rồi, những gì tôi nói không quan trọng, quan trọng là cô nghĩ sao, cô có thích Lục Ly Bạch không?" Diệp Hiểu hỏi.
Lâm Tịch sửng sốt, khẽ lắc đầu: "Tôi cũng không biết."
Không biết? Đây là câu trả lời gì vậy chứ?
Diệp Hiểu suy nghĩ một chút, lại hỏi: "Được, vậy tôi đổi cách hỏi khác."
"Cô có bao giờ có những suy nghĩ không đứng đắn vê Lục Ly Bạch không?”
Lâm Tịch dừng lại, nghĩ đến cảnh hôn ngoài ý muốn vào đêm trước đó.
Cô thành thật trả lời: "Từng có." Còn không chỉ một lần! Diệp Hiểu nhún vai, nói: "Vậy không phải là được rồi sao, đây không phải là thích sao.'
Ít nhất là thích vẻ ngoài của anh.
Lâm Tịch nhíu mày, không xác định nói: "Nhưng mà, tôi vốn là người ưa cái đẹp, nhìn thấy người khác phái đẹp trai mà có suy nghĩ không đứng đắn cũng là bình thường đúng không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận