Làm Cá Mặn Ở Chương Trình Tạp Kỹ Yêu Đương Sau Tôi Bạo Hồng

Chương 143:

Chương 143:Chương 143:
Chương 143:
Chẳng qua, trong lòng cô ta cũng rõ ràng, lúc này đạo diễn bên ngoài hội trường sợ là cũng phát hiện có điều gì đó không thích hợp, hẳn là rất nhanh sẽ đi vào.
Vốn là ngày hôm qua Mạnh Vân Nhân còn lo lắng nếu như mấy người đạo diễn tới quá nhanh, thời gian cô ta và Lục Ly Bạch ở chung trong mật thất có hạn, sẽ ảnh hưởng kế hoạch của cô ta.
Nhưng hiện tại cô ta thật sự hận không thể lập tức cạy mở bức tường trước mặt này ra, không để lại cho Lâm Tịch một chút cơ hội nào.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, khi sự kiên nhẫn của Mạnh Vân Nhân sắp tiêu hao hầu như không còn, cuối cùng phía sau bọn họ cũng có động tĩnh. Chỉ thấy một đầu khác của hành lang, đạo diễn câm đầu một đám người, vội vã chạy vê hướng bọn họ.
Những khách mời khác đều ngây ngẩn cả người, tình huống thế nào đây? Chương trình này đang ghi hình, đạo diễn bọn họ tới đây làm gì?
"Lục Ly Bạch và Lâm Tịch vào từ đâu?" Đạo diễn Chu Khải vội vã hỏi.
Chử Vưu sửng sốt, trong nháy mắt cảm giác được sự việc không đúng lắm, cũng không để ý tới những thứ khác, vội vàng tiến lên nói tỉ mỉ vị trí cụ thể của bức tường kia với Chu Khải.
Hai hàng lông mày Chu Khải nhíu chặt: "Người phụ trách hội trường bên kia nói thế nào, có nói cái này phải mở ra như thế nào không?"
Vẻ mặt phó đạo diễn khổ sở nói: "Nói rôi, tạm thời không có cách nào mở ra, chỉ có thể mạnh mẽ đập vỡ bức tường này. "Vậy còn chờ gì nữa, mau cho người đến phá tường đi." Chu Khải hô.
Phó đạo diễn: "Đã thông báo rồi, đang trên đường tới, rất nhanh sẽ tới."
Mọi người lúc này mới ý thức được, chuyện này căn bản cũng không phải tổ biên tập thiết kế, hơn nữa nhìn phản ứng của đạo diễn, Lâm Tịch cùng và Ly Bạch tựa như đang gặp nguy hiểm gì đó.
Ghi hình bị ép tạm dừng, tất cả mọi người bị bâu không khí khẩn trương này lây nhiễm, ngay cả thở mạnh cũng không dám thở một tiếng.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, công nhân phá tường còn chưa tới, trợ lý Tiểu Từ của Lục Ly Bạch gấp đến độ sắp phát khóc rồi.
"Đạo diễn, anh mau nghĩ biện pháp tìm người dỡ bức tường này ra đi, anh Lục anh ấy..."
Chu Khải đương nhiên biết tính nghiêm trọng của sự việc, vừa mới trên đường đi vào, Tiên Tiến đã gọi điện thoại cho ông ta nói chút tình hình của Lục Ly Bạch, lúc này, Chu Khải còn sốt ruột hơn so với bất kỳ kẻ nào.
Trong mật thất cách một bức tường, Lâm Tịch thấy tâm trạng của Lục Ly Bạch bình ổn trở lại, thử lục lọi một vòng ở trong phòng tối với anh, nhưng mà lại phát hiện căn phòng này không có một đồ vật nào.
Hai người còn sờ soạng vách tường trong phòng một lần, nhưng cuối cùng ngay cả cái lông của chốt mở cũng không đụng tới.
Cũng chính là đến lúc này, Lâm Tịch mới chắc chắn, đây có thể không phải tổ biên tập sắp xếp, bọn họ chỉ là bất ngờ đi vào nơi này.
Sau khi nghĩ thông suốt, hai người cũng không lăn qua lăn lại nữa, mà trực tiếp ngồi xuống ở giữa phòng, ngồi chờ tổ biên tập cứu viện. Dù sao bọn họ cũng ngã vào đây ở trước mắt bao người, lúc này bên ngoài mọi người chắc chắn đã phát hiện.
Tay trái của Lâm Tịch vẫn bị Lục Ly Bạch nắm lấy, cô có thể cảm giác được tâm trạng của anh tuy rằng đã bằng phẳng, nhưng thân thể vẫn căng thẳng như cũ.
Vì vậy, cô lập tức nghĩ xem có thể thử trò chuyện cùng anh hay không, cũng thừa dịp này phân tán lực chú ý của anh.
"Lục Ly Bạch, anh biết không, thật ra tôi cũng có nỗi sợ mà vẫn luôn không vượt qua được.'
Lục Ly Bạch khẽ "Ừm' một tiếng, giọng khàn khàn nói: "Tôi biết."
Lâm Tịch sửng sốt, làm như có chút bất ngờ, Lục Ly Bạch làm sao lại biết chuyện này.
"Cô rất sợ nước, tôi đã xem video cứu người trên weibo của cô." Lục Ly Bạch giải thích.
Lâm Tịch lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, chuyện cứu người lên hot search, cô cũng là buổi sáng hôm sau mới biết được, chỉ là lúc ấy vội vàng bận rộn, nhìn thoáng qua lập tức vứt việc này ra sau đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận