Làm Cá Mặn Ở Chương Trình Tạp Kỹ Yêu Đương Sau Tôi Bạo Hồng

Chương 107:

Chương 107:Chương 107:
Chương 107:
Cô nhìn Lục Ly Bạch, mờ mịt hỏi: "Chúng ta hôm nay có cần phải trở thành người đầu tiên đến không?"
Lục Ly Bạch sửng sốt, đột nhiên hiểu ý của Lâm Tịch, cô đây là phát hiện ra rồi?
Giống như có loại quẫn bách khi bị người khác nhìn thấu, ánh mắt anh bất giác né tránh: "... Không cần."
Lâm Tịch dường như thở phào nhẹ nhõm: "Vậy là tốt rồi."
Lục Ly Bạch: “...'
Sau khi xác định không cần vội vàng chạy tới, Lâm Tịch không nhanh không chậm loay hoay lấy bản đồ trong tay, hỏi: "Vậy chúng ta bây giờ nên đi hướng nào?"
Lục Ly Bạch chỉ chỉ một vị trí trên bản đồ nói: "Mục tiêu ở chỗ này, mà chúng ta bây giờ ở vị trí này, đi vê phía bắc là được."
Lâm Tịch'ồ' một tiếng, phía Bắc: "Vậy chúng ta đi thôi.
Cô do dự một chút, nhấc chân đi về phía phía tay phải.
Lục Ly Bạch dừng lại, không nhúc nhích."
Lâm Tịch quay đầu nhìn anh: "Sao vậy?
Lục Ly Bạch chỉ vê phía tay trái: "... Nơi đó mới là hướng Bắc."
Lâm Tịch có chút quẫn bách "A" một tiếng, xoay người quay trở vê.
Hai người đi theo hương mà Lục Ly Bạch chỉ, Lâm Tịch vừa đi vừa rủ thấp mí mắt, giống như là đang suy tư điều gì đó.
Một lúc lâu sau, cô giả vờ bình tĩnh nói: "Cái đó, cảm giác phương hướng của tôi hơi kém."
Lục Ly Bạch liếc cô một cái, trả lời: "Không phải, không phải cảm giác phương hướng của cô kém..."
Lâm Tịch dừng lại, đó là cái gì?
Ai ngờ đối phương lại nói tiếp: "Cô là, không có cảm giác phương hướng."
Lâm Tịch: ˆ...
Cho nên, Lục Ly Bạch đang cười nhạo cô?!
Lục Ly Bạch vừa dứt lời, anh trai quay phim và các nhân viên trực tiếp cười ra tiếng.
Lâm Tịch quay đầu nhìn vê phía Lục Ly Bạch, mặt không chút thay đổi nói: "Xin hỏi, có cần cho anh cười một cái không?”
Lục Ly Bạch: “...'
ebookshop.vn - Ebook truyện giá rẻ
Hai người đi theo chỉ dẫn trên bản đồ đến một quảng trường lớn. "Đi qua quảng trường này hẳn là tới nơi rồi." Lục Ly Bạch chỉ vào bản đồ nói.
Lâm Tịch "A" một tiếng, cũng cúi đầu xem bản đồ, không biết xem có hiểu hay không.
Lúc ngẩng đầu lên, tâm mắt hai người bỗng dưng chạm vào nhau, sau khi liếc nhau, dường như nghĩ đến hành vi ấu trĩ vừa rồi, trong mắt đều tràn ngập ý cười.
Nhưng đúng lúc này, Chử Vưu và Diêu Bối Bối không biết từ nơi nào xuất hiện, đi tới phía sau hai người.
"Lâm Tịch, thây Lục, hai người cũng tới rồi sao." Diêu Bối Bối nói.
Lâm Tịch sửng sốt, dường như cũng không nghĩ tới lại trùng hợp như vậy: "Hai người đến lúc nào?”
"Chúng tôi đã tới từ sớm rồi." Chử Vưu trả lời: " Người anh em, cô còn tiền không, cho tôi mượn một chút, tôi muốn qua bên kia gắp thú bông." Nói xong, anh ta còn chỉ chỉ cái máy gắp thú cách đó không xa, vẻ mặt tha thiết.
Lâm Tịch cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp móc ra số tiền còn dư trong người, đại khái còn khoảng hơn một trăm.
"Có, anh muốn bao nhiêu?"
"Đưa hết cho tôi đi, tôi đi gắp một chút." Chử Vưu nói.
Lâm Tịch sửng sốt, gắp thú mắc như vậy từ khi nào, một trăm đồng mà chỉ là gắp một chút?
Chỉ là, khi cô nhìn thấy Chử Vưu gắp thú bông thì mới hiểu được, không phải việc gắp thú bông đắt hơn, mà là do con hàng này chơi quá tệ!
Chử Vưu cầm tiền Lâm Tịch đưa cho mình, trực tiếp đi đổi một đống tiền, ông chủ người ta còn thân thiết câm cho anh ta một cái giỏ đựng.
Sau đó lập tức thấy con hàng này bắt đầu lần lượt gắp, gắp n lân, mắt nhìn tiên càng ngày càng ít, nhưng ngay cả một cái cũng không gắp được.
Thật quá đáng!
Diêu Bối Bối nhún vai, nói: "Chúng ta lúc nấy cũng còn dư lại tiên, chính là vì như vậy nên giờ không còn gì.
Lâm Tịch: ˆ...
Người nghiện chơi nhưng chơi dở, chính là nói loại như Chử Vưu này!
Nhưng ngay khi mọi người nhất trí không coi trọng Chử Vưu, anh ta đột nhiên phát huy rất tốt, đúng là đã gắp được một con, chỉ là hơi xấu.
Chử Vưu vui vẻ nhảy dựng lên: "Xem đi, xem đi, có phải tôi rất lợi hại không!
Bạn cần đăng nhập để bình luận