Làm Cá Mặn Ở Chương Trình Tạp Kỹ Yêu Đương Sau Tôi Bạo Hồng

Chương 439:

Chương 439:Chương 439:
Chương 439:
Nụ hôn lần này kéo dài hơn lần trước.
Chờ đến khi hai người tách ra, hai tay Lâm Tịch chẳng biết lúc nào đã túm lấy áo trước ngực Lục Ly Bạch.
Mà Lục Ly Bạch thì hai tay chống ở hai bên chỗ ngồi, trán hai người nhẹ nhàng chạm vào nhau.
Nửa ngày sau, khi Lâm Tịch đã bình tĩnh lại một chút, cô bất mãn than thở: 'Anh dùng sức quá, miệng em sưng lên rồi."
Khóe miệng Lục Ly Bạch khẽ nhếch lên, giọng khàn khàn nói: Là em trêu chọc anh trước còn gì.'
Lâm Tịch hậm hực ngậm miệng lại.
Hai người im lặng một hồi lâu, Lục Ly Bạch mới thắt dây an toàn, khởi động xe rời đi.
Về đến nhà, trong nháy mắt khi Lâm Tịch đẩy cửa ra, nhìn căn phòng sạch sẽ gọn gàng, đột nhiên có loại cảm giác nói không nên lời.
Trong nửa tháng cô không ở đây, đều là Lục Ly Bạch khi có thời gian tới giúp cô chăm sóc hoa cỏ trên ban công.
Phải nói rằng, cô đúng là đã tìm được một "chàng trai ốc sên" làm bạn trai.
Lục Ly Bạch để hành lý sang một bên, nói: "Ngôi máy bay lâu vậy, em đi ngủ một lát đi, đợi anh nấu xong bữa tối sẽ gọi em."
Lâm Tịch lắc đầu, đúng là cô có chút mệt mỏi, nhưng lại không muốn để Lục Ly Bạch một mình ở trong phòng bếp bận tới bận lui, mấy ngày nay anh cũng đang bận rộn chuẩn bị cho buổi biểu diễn, cũng mệt chết đi được.
"Đừng làm nữa, chúng ta gọi đồ ăn bên ngoài đi.'
Lục Ly Bạch dừng một chút, dường như nhìn ra suy nghĩ của Lâm Tịch, trong giọng nói mang theo chút không đứng đắn: "Sao, sợ anh mệt, đau lòng cho anh hả?"
Lâm Tịch trừng mắt nhìn anh: "Sao, chỉ có anh đau lòng em, em không thể đau lòng anh được sao?"
"Đương nhiên có thể” Lục Ly Bạch cười như hôn quân: " Sau này, em phải thương anh nhiêu hơn mới được, thương càng nhiều càng tốt."
Lâm Tịch nhìn người trước mặt, nhất thời có chút dở khóc dở cười.
Sao lúc trước cô lại không phát hiện ra, anh lại có một mặt được voi đòi tiên như vậy chứ.
Hai người cuối cùng vẫn quyết định không nấu cơm, nhưng mà cũng không lập tức gọi đồ ăn bên ngoài.
Hai người bọn họ ôm nhau ngủ trên sô pha hơn một giờ, chờ sau khi tỉnh lại mới gọi đặt cơm ở nhà hàng gần nhà. Thức ăn được đưa tới rất nhanh, Lâm Tịch có lẽ vì đã ngủ một giấc, thật sự thấy đói, ăn ngon lành, không biết còn tưởng cô ở nước ngoài chưa được ăn no bao giờ.
Sau khi cơm nước xong, hai người lại ngồi trên ban công hóng gió, tiêu thực.
Đến khi trở lại phòng khách, thời gian quả thật không còn sớm, Lục Ly Bạch cũng phải rời đi.
Nhưng ngay khi anh chuẩn bị đi, Lâm Tịch đột nhiên nói: “Anh chờ một chút, em mang chocolate cho Tiểu Từ và anh Tiền, anh giúp em đưa cho bọn họ đi."
Đây là chocolate địa phương rất đặc sắc, đóng gói nho nhỏ, rất tinh xảo lại rất tiện mang theo, cô vì muốn bớt việc, mang theo không ít để trở về tặng cho mọi người.
"Còn phần của Tô Kỳ và Diệp Hiểu, đợi vài ngày nữa gặp họ em sẽ đưa sau, dù sao cũng sắp gặp rồi." Lâm Tịch vừa nói vừa mở rương hành lý, lấy ra hai cái từ trong một đống hộp quà tặng, đưa cho anh.
Lục Ly Bạch không nhúc nhích.
Lâm Tịch nhíu mày, hỏi: "Sao vậy?"
Lục Ly Bạch lằng lặng nhìn cô, hồi lâu sau, mới lên tiếng: "Không có của anh à?
Lâm Tịch cố nén cười, ra vẻ kinh ngạc nói: "Không phải anh nói không cần quà sao, em không mua của anh."
Lục Ly Bạch thở dài, có chút nhụt chí nói: "Thôi được rồi, đưa cho anh, ngày mai anh sẽ đưa cho hai người họ.'
Dứt lời, anh nhận lấy hai hộp chocolate nhỏ trong tay Lâm Tịch.
Lâm Tịch rốt cục nhịn không được, trực tiếp bật cười rồi nhào vào trên người Lục Ly Bạch,Yên tâm đi, không có ai là không có quà, bạn trai của em nhất định phải cóI" Lục Ly Bạch sửng sốt, lập tức mới nhận ra Lâm Tịch đang đùa mình.
Lâm Tịch cũng không lề mề, từ trong vali lấy ra một hộp quà được đóng gói tinh tế, nhìn khác hẳn với mấy hộp sô cô la kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận