Làm Cá Mặn Ở Chương Trình Tạp Kỹ Yêu Đương Sau Tôi Bạo Hồng

Chương 259:

Chương 259:Chương 259:
Chương 259:
Lục Ly Bạch dường như đang cố gắng hồi tưởng lại, trả lời: "Anh hả, lúc ấy anh chỉ cố gắng để bản thân mình coi những người ở dưới sân khấu thành...
"Trở thành cái gì?" Lâm Tịch sốt ruột hỏi thêm.
Lục Ly Bạch: “Củ cải."
Lâm Tịch: ˆ...
Coi khán giả là củ cải? Đây là nguyên lý gì vậy chứt!
Ngày hôm sau, chương trình chính thức bắt đầu ghi hình.
Lâm Tịch làm khách mời hỗ trợ, màn biểu diễn của cô cũng là người đầu tiên trong danh sách tiết mục, sau khi người dẫn chương trình mở màn đơn giản, sau đó lập tức giao sân khấu cho cô.
Nói không căng thẳng là giả, nhưng mà cô nghĩ đến việc mà Lục Ly Bạch nói đêm qua, theo bản năng nở nụ cười.
Ai có thể nghĩ đến, việc xem những người xem biểu diễn dưới sân khấu thành củ cải này, ấy vậy mà lại từ miệng Lục Ly Bạch nói ra.
Sau khi nghĩ như vậy, tâm tình trong nháy mắt đã thả lỏng hơn, Lâm Tịch thật sự cố gắng coi người xem dưới sân khấu thành củ cải, một củ cải một cái hố, đừng nói, thật đúng là rất chuẩn xác.
Một khúc nhạc hoàn tất, Lâm Tịch cảm thấy rất hài lòng đối với tổng thể phần trình diễn của mình, dù sao cô cũng không phải ca sĩ chuyên nghiệp, yêu cầu không cao như vậy.
Nhưng mà, cô không có yêu cầu cao đối với bản thân cũng không có nghĩa là người khác cũng không có yêu cầu cao đối với cô.
Dựa theo lệ thường của tiết mục, sau khi Lâm Tịch hát xong sẽ lập tức tiến hành bình luận về biểu hiện của cô.
Không hề trì hoãn một chút nào, bọn họ tiến hành các loại đánh giá sắc bén đối với bài hát này của Lâm Tịch, nói hơi thở của cô ở phần giữa bài hát này không ổn định, còn nói phần giọng hát của cô không đủ chuyên nghiệp, có hiềm nghi cố ý khoe khoang vân vân.
Toàn bộ quá trình Lâm Tịch không nói gì, cứ như vậy yên lặng nhìn bọn họ miệng lưỡi lưu loát, nói những lời vớ vẩn.
Rốt cục, sau khi bọn họ lần lượt bình luận xong, MC lúc này mới cùng cô nói chuyện.
"Cô Lâm, đối với kiến giải của bọn họ, cô có gì muốn nói không?" MC hỏi.
Lâm Tịch nhàn nhạt nhìn những người đó một cái, trả lời một câu: "À, tôi biết rồi."
Hiện trường một mảnh im lặng, tất cả mọi người tựa hồ đều đang chờ Lâm Tịch nói thêm chút gì đó, nhưng mà sau khi cô nói xong những lời này, trực tiếp đem microphone thả xuống.
Mọi người: ”...'
Nói trắng ra, chỉ cần là người có mắt người đều có thể nhìn ra, loại thái độ này của Lâm Tịch rõ ràng chính là không để những người đó vào mắt!
Giống như là một đám người liều mạng khiêu khích người khác, cuối cùng lại phát hiện người ta căn bản không hề coi bọn họ ra gì, thái độ trực tiếp không để vào mắt này của Lâm Tịch, ngược lại dáng vẻ vừa rồi bọn họ đang làm khó dễ lại giống như đám hề đang nhảy nhót.
"Cô Lâm, cô không cảm thấy cô quá ngạo mạn sao?" Các chuyên gia chất vấn Lâm Tịch.
"Đúng vậy, mặc kệ hiện tại cô nổi tiếng bao nhiêu, nhưng nếu như cô đã đứng ở trên sân khấu này, có phải nên tôn trọng chúng tôi một chút, tôn trọng âm nhạc một chút hay không?”
"Tôi cảm thấy ước nguyện ban đầu của chương trình này là để nghiên cứu thảo luận vê âm nhạc, nhưng thái độ của cô như vậy, hoàn toàn không chịu được việc người khác có ý kiến bất đồng, nhất định cô sẽ không đi được xa trên con đường này!"
"Lâm Tịch, vừa rồi căn bản là cô không nghiêm túc nghe chúng tôi nói chuyện có phải không...
Những người khác ở khu chuyên gia cũng nhao nhao phụ họa nói, tựa hồ chỉ cần bọn họ nói càng lớn tiếng thì có vẻ bọn họ càng có lý.
Đột nhiên bị tấn công từ nhiều phía, Lâm Tịch vô thức nhíu mày, sao cô lại không tôn trọng âm nhạc chứ?
Bọn họ thật cho rằng mình có thể đại biểu cho âm nhạc, không muốn phản ứng lại với sự khiêu khích của bọn họ chính là không tôn trọng âm nhạc, khái niệm này bị bọn họ tráo đổi rồi, thật là không biết xấu hổ quá mức!
Bạn cần đăng nhập để bình luận