Làm Cá Mặn Ở Chương Trình Tạp Kỹ Yêu Đương Sau Tôi Bạo Hồng

Chương 470:

Chương 470:Chương 470:
Chương 470:
Đặc biệt là Lâm Tịch còn nhiều lần bắt được cô ta dùng cái loại ánh mắt âm trâm để nhìn mình, luôn làm cho người ta cảm giác như có gai đâm vào lưng.
Tuy nhiên, may mắn là vệ sĩ mà Nghiêm Thừa Kiệt thuê đã có mặt, dù cô ở đoàn phim hay trở về khách sạn, vệ sĩ đều theo sát, khiến cô an tâm không ít.
Thời gian thoáng cái lại trôi qua mười ngày, cảnh diễn của Lâm Tịch cũng càng ngày càng nặng, mỗi ngày ngoại trừ ngủ cơ bản đều là ngâm mình trong đoàn làm phim, bận rộn đến mức không có thời gian dừng chân.
Hôm nay, Lâm Tịch lại nghênh đón một vị khách không mời mà đến ở đoàn làm phim.
Cô đang trang điểm trong phòng nghỉ, Tiếu Tiếu thở hông hộc chạy vào.
"Tiểu Tịch, không ổn rồi, ở, ở cổng..."
Lâm Tịch ra hiệu cho thợ trang điểm tạm dừng, xoay người nhìn Tiếu Tiếu, nói: "Cửa làm sao vậy, chị từ từ nói, đừng gấp."
Tiếu Tiếu vỗ ngực, hồi lâu mới lên tiếng: "Tôn Manh tới, cô ta đang ở trước cửa đoàn làm phim, nói là muốn gặp em.
Tôn Manh? Chị họ của nguyên thân kia sao.
Lâm Tịch theo bản năng nhíu nhíu mày, sao cô ta lại tìm được nơi này.
Trước đây cô và nhà họ Tôn kiện tụng, vụ việc đã có kết quả không lâu trước đó, không nghi ngờ gì nữa, nhà họ Tôn thua kiện, số tiền bồi thường Lâm Tịch cũng đã đưa hết cho bố mẹ Lâm, họ là người nuôi lớn thân xác nguyên bản, cũng là người xứng đáng nhận số tiên này nhất. Còn vê nhà họ Tôn, việc Tôn Kiến Thiết tham ô tiền bồi thường của em trai và bỏ rơi cháu gái ruột đã gây xôn xao dư luận, danh tiếng của nhà họ Tôn trong giới kinh doanh ở thành phố B đã bị hủy hoại.
Mà gia đình đã bồi thường cũng bị Tôn Kiến Thiết lừa gạt, tất nhiên cũng không tha cho nhà họ Tôn, sau đó nhà họ Tôn đã bị chèn ép, công ty vốn đã hoạt động không tốt, sau sự việc này càng khó khăn, đối tác lần lượt hủy hợp đồng, công ty nợ nần chồng chất, cuối cùng phải tuyên bố phá sản.
Nhà họ Tôn không thể ở lại thành phố B, cuối cùng phải mặt xám mày xịt trở vê quê.
Lâm Tịch vốn tưởng rằng mọi chuyện đã kết thúc, nhưng không ngờ Tôn Manh lại tìm đến đây.
Nhưng bất kể là Tôn Manh, hay là những người khác của Tôn gia, cô cũng không muốn liên quan gì đến bọn họ cả.
"Nói với Tôn Manh, tôi không có gì để nói với cô ta cả, không gặp."
Tiếu Tiếu há miệng, muốn nói lại thôi: Nhưng Tịch Tịch, Tôn Manh đứng trước cửa đoàn làm phim, cãi nhau âm ĩ, còn nói cái gì mà không gặp cô thì tuyệt đối sẽ không đi."
Lâm Tịch nhíu mày đến mức có thể kẹp chết ruồi, Tôn Manh rốt cuộc muốn làm gì đây.
Cô hừ lạnh một tiếng, nói: "Bảo bảo vệ đuổi người ra ngoài, chuyện khác không cần lo, đừng bận tâm đến cô ta làm gì.'
Tiếu Tiếu vẻ mặt khó xử: "Nhưng mà, cô ta đứng ở trên đường đối diện, nhân viên bảo vệ nói, nơi đó không thuộc về địa giới của đoàn làm phim chúng ta, xem như là nơi công cộng, bọn họ không có quyên đuổi người."
"Hơn nữa...' "Hơn nữa cái gì?" Lâm Tịch hỏi.
Tiếu Tiếu thở dài, nói: "Hơn nữa, vị trí Tôn Manh chọn vừa vặn cách vị trí bố trí phim trường hôm nay rất gần, cô ta còn câm loa, cho nên sợ là sẽ ảnh hưởng đến việc quay phim."
Trong mắt Lâm Tịch hiện lên một tia sâu xa, sao lại trùng hợp như vậy?
Nhưng đây thực sự là một vấn đề, cô không sợ Tôn Manh làm âm, nhưng nếu vì thế mà làm lỡ việc quay phim của đoàn phim, cô không thể bỏ qua.
Sau khi suy nghĩ một lát, Lâm Tịch nói: Chị ra ngoài nói với cô ta, hôm nay sau khi kết thúc công việc tôi sẽ gặp cô ta một lần, bảo cô ta lập tức rời đi."
Tiếu Tiếu vội đáp lời, xoay người chạy ra khỏi phòng hóa trang.
Đại khái qua mười phút sau, Tiếu Tiếu cùng Lý Huy trở lại, nói rằng Tôn Manh đã đi rồi.
Tuy nhiên, khi rời đi, cô ấy cũng nói, nếu Lâm Tịch dám lừa cô ấy, thì mỗi ngày cô ấy sẽ đến, không gặp được Lâm Tịch thê không bỏ qua.
Bạn cần đăng nhập để bình luận