Làm Cá Mặn Ở Chương Trình Tạp Kỹ Yêu Đương Sau Tôi Bạo Hồng

Chương 232:

Chương 232:Chương 232:
Chương 232:
NPC im lặng một lần nữa, lấy cớ qua loa như vậy, anh ta có chắc sẽ không bị đánh chết không?!
Anh ta há miệng lắp bắp trả lời: "Tôi, tôi không thích ăn kẹo.
Ba người: 1H
Đây là cái cớ quỷ quái gì thế, nắm đấm của bọn họ trong nháy mắt đã cứng rắn!
Thẩm Nhân Nhân trực tiếp nhảy dựng lên chỉ vào NPC, tức giận mắng người: “Anh không thích ăn kẹo, vậy tại sao anh không lên trời luôn đi, đáng đời anh bị hạ đường huyết!"
Hứa Phong cũng kỳ kèo: 'Vậy anh ăn chocolate đi, không thích thì vẫn còn nước tăng lực này, đây cũng tính là đường chứ.
NPC cẩn thận trả lời: "... Đây đều là đồ ăn vặt thuộc loại kẹo." Lâm Tịch nhíu nhíu mày, liếc mắt một cái vê phía NPC kia, lâm bầm: "Thật sự là người nhàn rỗi giỏi gây sự, nói chuyện ngang ngược lại dong dài, không ăn thì quên đi, tự tôi giữ lại
Dứt lời, cô lập tức thu tay về, cất đồ đạc vào trong túi áo khoác một lần nữa.
NPC thở phào nhẹ nhõm theo bản năng, cũng may lần này đã lừa dối qua cửa.
Nhưng chỉ một giây sau, mọi người đã thấy Lâm Tịch lại đưa tay vào trong túi quần, móc ra một đồ vật gì đó hình dây dài, đưa tới cho NPC.
Mọi người sửng sốt, vừa nhìn đã hoảng sợ, vậy mà lại là đường phèn dạng sợi!
NPC:”...
Hứa Phong và Thẩm Nhân Nhân liếc nhau, hai người cũng không thèm quan tâm có hoàn thành nhiệm vụ hay chứ.
"Nếu mọi người đã nói trong đề bài, chỉ cân chữa khỏi chứng hạ đường huyết này của anh ta là có thể vượt qua bài kiểm tra, đường này của tôi chắc chắn có thể chữa, mọi người cũng không thể không tin khoa học chứ, thật sự không tin thì để cho anh ta ăn thử xem?"
Tổ đạo diễn bên ngoài sân khấu, mọi người nhịn không được đỡ trán.
Phó đạo diễn quay đầu nhìn về phía đạo diễn: "Đạo diễn, phải chỉnh thế nào đây?"
Đạo diễn suy nghĩ một lát, bất đắc dĩ phất tay trả lời: "Được rồi, cửa này coi như cho bọn họ thông qua đi."
Muốn trách cũng chỉ có thể trách bọn họ ra đề bài không chặt chẽ!
Chẳng qua, trong tình huống bình thường, ai có thể nghĩ đến chuyện khách mời đến ghi hình còn mang theo đường phèn bên mình chứ, thật là quá đáng mài
NPC bên này nhận được chỉ thị của tổ đạo diễn, sau khi nhận được đường phèn của Lâm Tịch thì lập tức thả ba người qua cửa.
Trước khi rời khỏi trạm kiểm soát, Lâm Tịch còn hơi có chút không nỡ nhìn túi đường phèn kia, ai da, tính sai rồi, cô chỉ mang theo có một túi.
Sau khi qua cửa ải thứ hai, bọn họ đi qua một cánh cửa bên trong, sau đó đi tới một con phố cổ kính.
Trên đường cái thường xuyên có quần chúng diễn tập, đều mặc đồ cổ trang, hai bên đường còn có người bán hàng rong bày sạp.
Ba người không tùy tiện hành động, trước tiên họ lấy bản đồ ra nghiên cứu một chút bước kế tiếp nên đi như thế nào.
Đương nhiên, bước này sẽ không có việc gì cho Lâm Tịch và Thẩm Nhân Nhân bận tâm, chủ yếu là Hứa Phong chăm chú xem, cũng may cảm giác phương hướng của cậu rất tốt, rất nhanh đã tìm được đường đi đến cánh cửa tiếp theo.
"Được rồi, chúng ta đi thẳng về phía Tây là được." Hứa Phong vừa gấp bản đồ vừa nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận