Làm Cá Mặn Ở Chương Trình Tạp Kỹ Yêu Đương Sau Tôi Bạo Hồng

Chương 350:

Chương 350:Chương 350:
Chương 350:
"Đánh nhau rồi, bên đoàn làm phim đánh nhau rồi!"
Thấy trợ lý của mình hoảng hốt, Diệp Hiểu nhíu mày hỏi: "Gì mà đánh nhau, nói rõ ràng một chút đi, ai đánh ai?"
Trợ lý thở hồng hộc: "Là thây Lục, đánh nhau với Trác Hoal"
Lâm Tịch: "!I"
Diệp Tri Trí: !
Lần này trợ lý lại không lề mề nữa, kể lại toàn bộ chuyện Lục Ly Bạch lấy cớ quay phim để đánh Trác Hoa một trận.
Diệp Hiểu nghe xong thì phấn khích võ đùi đứng dậy, chỉ cảm thấy vừa rồi cái kia khẩu ác khí toàn bộ đi ra, trực tiếp vỗ đùi đứng lên: "Lục Ly Bạch làm đẹp lắm, đúng là thế, thêm kịch bản à, ai mà không biết chứ!"
Sắc mặt Lâm Tịch căng thẳng, vội hỏi: "Lục Ly Bạch thế nào, có bị thương không?”
Trợ lý lắc đầu: "Thầy Lục không sao, nghe nói là anh ấy đơn phương đánh Trác Hoa, Trác Hoa không dám phản kháng.'
Nghe nói như thế, Lâm Tịch thở phào nhẹ nhõm, người không có việc gì là tốt rồi.
Lục Ly Bạch nói xong thì bị đạo diễn Trịnh Hoành gọi đi.
Buổi sáng lúc quay phim, Trịnh Hoành đi theo nam chính Lục Ly Bạch quay ở bên tổ A, buổi chiều sau khi trở về cũng nghe nói chuyện của Lâm Tịch và Trác Hoa.
Ông ta vốn còn nghĩ buổi tối sau khi kết thúc công việc sẽ tìm Lâm Tịch tâm sự, không nghĩ tới buổi chiều đã xảy ra chuyện này.
Lục Ly Bạch nói những lời đó trước mặt mọi người, rõ ràng là buộc đoàn phim phải chọn một trong hai, hoặc là anh đi, hoặc là Trác Hoa đi.
Anh là nam chính của bộ phim này, là người gánh vác tỉ suất xem đài, đoàn phim làm sao có thể để anh đi vào lúc này chứ.
Trịnh Hoành nhìn Lục Ly Bạch, thở dài, nói: "Ly Bạch à, cậu có biết Trác Hoa là do nhà đầu tư nhét vào không?”
Lục Ly Bạch khẽ "Ừ" một tiếng, nói thẳng: "Đạo diễn Trịnh, tôi cũng không làm khó ngài, việc này bất kể là nhà sản xuất hay nhà đầu tư, ngài cứ đẩy tôi lên là được.
Dứt lời, anh còn bổ sung một câu: "Nếu vì Trác Hoa rời đi, bộ phim này của chúng ta xuất hiện tình huống nhà đầu tư rút vốn, chúng tôi có thể giải quyết phương diện đầu tư.
Thấy Lục Ly Bạch đã nói đến mức này rồi, Trịnh Hoành cũng không có gì để nói.
Sau khi ra khỏi phòng đạo diễn, Tiền Tiến không thể không thở dài.
Anh ta vừa mới bận rộn đi xử lý chuyện Lục Ly Bạch đánh người, mặc kệ hành động này của anh rõ ràng cỡ nào, bên ngoài nhất định phải tô son trát phấn làm ra vẻ hòa hợp, chỉ một mực khẳng định đó là trong lúc diễn xuất thêm vào chút tình tiết.
Tiền Tiến bất đắc dĩ nói: "Nếu đã quyết định đuổi người đi, sao cậu còn ra tay làm gì?"
Lục Ly Bạch liếc anh ta một cái, trả lời: Không nhịn được."
Tiền Tiến nhịn không được nói: "Cậu rõ ràng như vậy, không sợ Lâm Tịch nhìn ra ý đồ của cậu sao?"
Vừa rồi trên đường đến đây, anh ta nghe có người bàn tán chuyện này, nói chắc chắn Lục Ly Bạch có chút tình cảm với Lâm Tịch, nếu không sao lại có chuyện "vì hồng nhan mà nổi giận" thế này.
Đúng vậy, chuyện này ngay cả người bên ngoài đều có thể nhìn ra thì Lâm Tịch sợ là cũng sẽ nhận ra nhỉ.
Lục Ly Bạch dừng một chút, không nói gì.
Một lúc lâu sau, anh mới mới lặng lễ nói: "Cô ấy mà nhìn ra cũng tốt."
Sau khi kết thúc công việc và quay lại khách sạn, Lâm Tịch vẫn ngồi trong phòng khách, luôn chú ý đến âm thanh bên ngoài.
Buổi chiều cô ở đoàn làm phim mãi mà vẫn không tìm được Lục Ly Bạch, nghe nói bị đạo diễn bọn gọi đi, sau đó hai người lại bận rộn quay phim, cho nên, chỉ có thể ở khách sạn ôm cây đợi thỏ.
Cuối cùng, khi Lâm Tịch đứng dậy lân thứ N, phòng đối diện cuối cùng cũng có động tĩnh.
Cô vọt tới cửa, mở cửa phòng, Lục Ly Bạch đúng lúc đứng trước cửa phòng cô, chuẩn bị bấm chuông cửa.
"Trên Wechat em nói tìm anh có việc sao?" Lục Ly Bạch nói.
Lâm Tịch gật đầu: "Đúng vậy, vào trong rồi nói đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận