Làm Cá Mặn Ở Chương Trình Tạp Kỹ Yêu Đương Sau Tôi Bạo Hồng

Chương 310:

Chương 310:Chương 310:
Chương 310:
Lâm Tịch gật đầu đồng ý.
Bên cạnh có nhân viên công tác của làng du lịch trông chừng, hai người bọn họ ngược lại không đi qua đó nữa, mà là câu được câu không hàn huyên một lúc.
"Nghe Thừa Kiệt nói, gần đây cô nhận một bộ phim dân quốc không tồi." Đỗ Thành Du nói.
Lâm Tịch trả lời: "Đúng vậy, khoảng tháng hai tháng ba năm sau khởi động máy, gân đây tôi cũng bận xem kịch bản”"
Đỗ Thành Du khẽ "Ù" một tiếng,
Lâm Tịch hỏi: "Thây Đỗ, dạo này anh không vào đoàn phim à, nghe anh Nghiêm nói anh là một người cuồng công việc, ba trăm sáu mươi lăm ngày trong năm, anh có thể ở trong đoàn phim ba trăm sáu mươi ngày. Vì vậy, hôm nay gặp anh ở đây tôi thấy khá bất ngờ.'
Đỗ Thành Du cười cười, trả lời: "Đừng nghe cậu ấy nói đùa, đó là chuyện của nhiêu năm trước rồi, khi đó mới vào nghê còn hăng hái, bây giờ thì không được nữa, tuổi tác đã lớn, cơ thể không chịu nổi nữa."
Nghe Đỗ Thành Du tự trêu chọc mình, Lâm Tịch cười trêu ghẹo nói: "Ô, thây Đỗ mới qua ba mươi mà đã kêu già rồi, vậy các nghệ sĩ khác trong nghề sống sao được."
Đỗ Thành Du cười cười, dường như nhớ lại thời kỳ liêu mạng làm việc kia, có chút cảm khái nói: "Bây giờ ngẫm lại, khi đó mình quả thật rất lợi hại, chỉ dựa vào sự đam mê diễn xuất của bản thân, giống như ngay cả núi đao biển lửa cũng không sợ."
Lâm Tịch sửng sốt, cô cũng biết đôi chút vê quá trình nổi tiếng của Đỗ Thành Du. Anh khác biệt rất nhiêu so với Lục Ly Bạch, Lục Ly Bạch là loại người ngay từ khi ra mắt đã nổi tiếng, mà Đỗ Thành Du lại phải diễn rất nhiều nhân vật nhỏ không có tiếng tăm gì, từng bước leo lên, lúc này mới có địa vị như bây giờ trong giới giải trí."
"Tại sao anh lại thích diễn xuất như vậy?" Lâm Tịch hỏi.
Đỗ Thành Du trả lời: "Cũng không có gì đặc biệt, có thể tính cách của tôi từ nhỏ đã quá ổn trọng, cuộc sống cũng không có gợn sóng gì, cho nền, tôi thích trải nghiệm cuộc sống khác nhau trong diễn xuất, cũng thích tìm được chính mình mới trong diễn xuất."
Lâm Tịch nhẹ gật đầu, không thể không nói, cảnh giới của Đỗ Thành Du quả thật rất cao, trách không được là ảnh đế nhận được hai cúp.
Đỗ Thành Du lại hỏi: "Vậy còn cô? Nghe Thừa Kiệt nói, thái độ của cô đối với mỗi bộ phim đều rất nghiêm túc, cô cũng thích diễn xuất đúng không?”
Lâm Tịch lắc đầu, trả lời: "Tôi cũng không biết, chỉ là cảm thấy, mặc kệ là diễn xuất, hay là tham gia chương trình giải trí, hiện tại đối với tôi mà nói chính là một công việc, chưa nói tới có thích hay không, tôi chỉ là theo thói quen đều cố gắng hết sức đối với lựa chọn của mình.
Đỗ Thành Du có chút ngoài ý muốn nhìn Lâm Tịch một cái, nói: "Loại tâm tình này của cô rất tốt, nghiêm túc đối đãi với mỗi một lựa chọn, là trách nhiệm lớn nhất của chúng ta đối với chính mình.”
"Từ từ sẽ đến, em cũng không cần gấp gáp, khi chưa biết đi đâu, thì cứ đi từng bước vững chắc dưới chân mình."
Lâm Tịch cũng cảm thấy như vậy, cô cũng không sốt ruội.
Khi không nhìn thấy đường, vậy chỉ cần đi về phía trước là được rồi, sẽ gặp cái gì, sẽ đi tới nơi nào, thời gian sẽ nói cho chúng ta biết tất cả.
Hai đứa nhỏ rốt cục chơi mệt, Lâm Tịch cùng Đỗ Thành Du mang theo hai đứa nhóc trở vê phòng, sau khi tắm rửa cho bọn chúng, mới đi ăn cơm tối.
Lúc ăn cơm tối, Nghiêm Thừa Kiệt và Đỗ Vi vẫn chưa tới, bọn người Lâm Tịch cũng không tới quấy râầy bọn họ, Tiểu Bảo cũng rất hiểu chuyện, sau khi nghe nói mẹ cần nghỉ ngơi, buổi tối lập tức ngoan ngoãn theo cậu của mình đi ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Lâm Tịch lại đến phòng bọn họ nhìn một chút, tình huống nôn nghén của Đỗ Vi vẫn không có chuyển biến gì tốt đẹp, cả người nhìn ỉu xìu, hiển nhiên là nôn đến mức không còn chút sức lực nào.
"Như vậy cũng không được, anh Nghiêm à, nếu không chúng ta trở về đi, anh dẫn chị Vi đi đến bệnh viện xem một chút, để cho bác sĩ khám một chút cũng có thể yên tâm hơn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận