Làm Cá Mặn Ở Chương Trình Tạp Kỹ Yêu Đương Sau Tôi Bạo Hồng

Chương 381:

Chương 381:Chương 381:
Chương 381:
Nhưng sau khi quân Nhật đầu hàng, Kiều Uyển Uyển lập tức đến nơi Úc Khinh Hàn hy sinh và tự sát bằng súng, đây coi như là một phương thức viên mãn khác của nam nữ chính.
Mà cảnh quay cuối cùng mà đoàn làm phim sắp xếp, chính là cảnh Úc Khinh Hàn chết trận.
Đạo diễn gọi Lâm Tịch và Lục Ly Bạch tới: "Chuẩn bị sẵn sàng, chúng ta cố gắng quay một lần là xong."
Hai người cười ha hả đáp ứng, tất cả mọi người đều vui vẻ.
Tất cả diễn viên cũng vào vị trí, theo một tiếng “Action" của đạo diễn, chính thức bắt đầu quay.
Trên chiến trường hỗn loạn không chịu nổi, Lục Ly Bạch mặc một bộ quân trang, thê sống chết canh giữ ở trước chiến trường. Viên đạn của kẻ thù xuyên qua ngực anh, cơ thể anh ngã xuống vũng máu.
Mà lúc này, Lâm Tịch mạo hiểm mưa bom bão đạn vọt tới, ôm lấy thân thể Lục Ly Bạch, cô run rẩy băng bó vết thương cho anh.
"Khinh Hàn, anh hãy cố gắng lên, em sẽ câm máu cho anh, em sẽ câm máu cho anh ngay thôi.'
Lục Ly Bạch nắm chặt tay cô: "Vô ích thôi, đừng phí công nữa."
Anh biết rõ vết thương của mình nghiêm trọng thế nào và cũng biết mình không còn nhiều thời gian.
Lâm Tịch nước mắt giàn dụa, run rẩy nói: "Không, em là bác sĩ, em có thể cứu anh, có thể cứu anh..."
Bất quá, lời này nói ra chính cô cũng không thể nào tin tưởng, cũng là bởi vì cô là bác sĩ, cho nên cô biết vết thương của anh nguy hiểm đến mức nào.
Mà hiện tại bọn họ bị kẻ thù bao vây, không có dược phẩm, cũng không có dụng cụ phẫu thuật, còn có kẻ thù tùy thời sẽ tấn công tới, dưới tình huống như vậy, bọn họ tựa hồ chỉ có một con đường, đó là chờ chất.
Hai người cứ như vậy ôm nhau, chung quanh mưa bom bão đạn rơi xuống, tay Lục Ly Bạch nắm tay Lâm Tịch buông xuống, ánh mắt cũng nhắm lại.
Cảnh quay cận cảnh chuyển đến khuôn mặt của Lâm Tịch.
Lâm Tịch dường như đã nhận ra điều gì đó cô không khóc, không hét, chỉ là hai tay vẫn ôm chặt người trong ngực, hai mắt dân dần mất đi ánh sáng, lặng lẽ thể hiện nỗi đau mất đi người yêu.
Sau đó, nước mắt cô chảy xuống má, rơi trên khóe miệng của Lục Ly Bạch.
Đạo diễn hô: "Cắt! Qua rồi!"
"Tôi tuyên bố, chính thức đóng máy!"
Cả đoàn phim vỡ òa trong tiếng hò reo.
Lục Ly Bạch ngồi dậy từ trong ngực Lâm Tịch, diễn viên quần chúng tản đi, các nhân viên khác bắt đầu dọn dẹp trường quay.
Nhưng mà, lúc này Lâm Tịch lại bởi vì nhập diễn quá sâu, mà không thể thoát ra khỏi cảm xúc.
Cô không muốn phá hỏng bầu không khí của đoàn làm phim, cô ôm mình núp ở một góc, lặng lẽ chảy nước mắt.
Vương Tiếu Tiếu và Lý Huy thấy thế, vừa định đi qua thì bị Lục Ly Bạch ngăn lại.
Diễn viên nhập vai quá sâu mà không thoát ra được rất bình thường, lúc này cố gắng không nên cắt ngang, nên để họ tự phát tiết.
Lục Ly Bạch tiến lại gần, nhẹ nhàng ôm Lâm Tịch, không nói gì, chỉ vỗ nhẹ lưng cô, an ủi trong im lặng.
Lâm Tịch ghé vào trong lòng Lục Ly Bạch, nhỏ giọng nức nở nói: "Lục Ly Bạch, thật xin lỗi, tôi cũng không biết mình bị làm sao, cứ không thể kiểm soát được."
Lục Ly Bạch khẽ xoa đầu cô, dịu dàng nói: "Không sao đâu, anh ở đây rồi, khóc đi, khóc ra được sẽ tốt hơn."
Lâm Tịch rốt cục không nhịn được, trực tiếp khóc thành tiếng, cảm xúc hoàn toàn bùng nổ.
Cách đó không xa, người quay phim hậu trường mắt sáng lên, không ngờ vào phút cuối lại có được một bất ngờ như vậy.
Anh ta có dự cảm, đoạn hậu trường này tung ra, chắc chắn sẽ tạo nên làn sóng tuyên truyền mạnh mẽ.
Đại khái hơn mười phút sau, Lâm Tịch rốt cục bình tĩnh lại, sau khi cô ngồi dậy từ trong lòng Lục Ly Bạch, đột nhiên cảm thấy rất ngượng ngùng.
Chỉ là, cô còn chưa kịp nói gì, lúc này phó đạo diễn mới chạy tới: "Buổi tối đoàn làm phim chuẩn bị tiệc đóng máy, sáu giờ tối phải tham gia đúng giờ nha."
Bạn cần đăng nhập để bình luận