Làm Cá Mặn Ở Chương Trình Tạp Kỹ Yêu Đương Sau Tôi Bạo Hồng

Chương 378:

Chương 378:Chương 378:
Chương 378:
Dứt lời, anh ta gật đầu với Lục Ly Bạch, nói: "Thầy Lục, ngưỡng mộ đại danh đã lâu."
Lục Ly Bạch khẽ gật đầu, trả lời: "Đàn anh Đỗ, làm phiền rồi."
Hai người đều là những người có khí chất mạnh mẽ, chỉ một lời chào mà không khí trong phòng lập tức trở nên căng thẳng.
Lâm Tịch thấy thế, vội vàng hòa giải: "Nào, chúng ta ngồi xuống trước đi."
Đỗ Thành Du cười gật đầu, thuận thế ngồi trở lại chỗ ngồi vừa rồi, Lâm Tịch ngồi đối diện Đỗ Thành Du, Lục Ly Bạch ngồi bên cạnh cô.
Nhân viên phục vụ đúng lúc đi vào đưa thực đơn lên, chỉ là sau khi cô ấy thấy rõ ba người trong phòng, hiển nhiên đã sửng sốt một chút.
May thay, nhà hàng này gân căn cứ điện ảnh, thường xuyên đón tiếp nhiều nghệ sĩ, cộng với quy định của nhà hàng là không được làm phiền khách, nhân viên phục vụ nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
Tuy nhiên, vẻ hào hứng trong mắt cô ấy không thể che giấu được, ít nhất là không qua mắt được ba người trong phòng.
Sau khi gọi món, nhân viên phục vụ rời đi, Lâm Tịch không nhịn được trêu đùa: "Đôi mắt của cô bé kia gần như dính chặt vào các anh, chắc là fan của một trong hai người.
Tại sao lại nói không phải fan của cô chứ, bởi vì từ đầu đến cuối ánh mắt của cô gái nhỏ người ta không dừng lại trên người cô quá ba giây, quả thực là quá rõ ràng.
Đỗ Thành Du cười cười, tự giêu nói: "Xem ra là fan của thầy Lục, tôi tuổi này rồi chắc không thu hút được cô bé nào." Lâm Tịch cười ha hả hỏi: "Lại nói, fan của anh có biết anh nói bọn họ như vậy không?”
Đỗ Thành Du sửng sốt: "Tôi nói bọn họ cái gì?"
Lâm Tịch nghiêm trang nói: "Nói bọn họ già.'
Không phải anh ta nói không thu hút được mấy cô bé sao? Vậy chẳng phải là nói những người thích anh ta đều lớn tuổi saol
Đỗ Thành Du rõ ràng ngẫm nghĩ một lúc, không khỏi bật cười ra tiếng.
Khi hai người đang nói chuyện, Lục Ly Bạch đã giúp Lâm Tịch rửa sạch bộ đồ ăn bằng nước nóng trên bàn và đặt lại trước mặt cô.
Lâm Tịch quay đầu nhìn Lục Ly Bạch một cái: "Cảm ơn."
Lục Ly Bạch cười với cô, không nói gì. Đỗ Thành Du nhìn dáng vẻ quen thuộc tự nhiên của hai người, nhướng mày.
Sau khi ba người lại nói chuyện phiếm một hồi, Lâm Tịch đi ra ngoài vào nhà vệ sinh một chuyến, trong phòng chỉ còn lại hai người Lục Ly Bạch và Đỗ Thành Du.
Đỗ Thành Du mỉm cười nói: "Tôi đã xem bộ phim năm nay của cậu, diễn rất tốt, bạn bè bên cạnh tôi đều nói khả năng cậu đoạt giải lần này rất lớn."
Lời này của anh ta cũng không phải khen tặng, bộ phim đầu năm của Lục Ly Bạch nhận được phản hồi rất tốt cả trong và ngoài ngành.
Mà Đỗ Thành Du với tư cách là một diễn viên đoạt hai giải thưởng lớn, bạn bè của anh ấy phần lớn là chuyên gia, những đánh giá của họ có giá trị tham khảo nhất định.
Biểu cảm của Lục Ly Bạch cuối cùng có chút thay đổi, dịu dàng hơn: "Cảm ơn, mong là lời chúc của đàn anh sẽ thành hiện thực.
Khóe miệng Đỗ Thành Du khẽ nhếch lên, nói: "Nói thật, hôm nay cậu có thể tới đây khiến tôi rất bất ngờ."
Lục Ly Bạch dừng lại, trả lời: "Tôi luôn ngưỡng mộ tiền bối, có cơ hội ăn cùng là vinh dự của tôi."
"Ồ, vậy sao?" Đỗ Thành Du nhướng mày, đáy mắt hiện lên một tia ý tứ không rõ.
"Tôi còn tưởng cậu đến vì... thôi, có vẻ như tôi đã hiểu lâm."
Lục Ly Bạch thân sắc vẫn bình thường, bình tính đáp: “Có lẽ, đúng như anh nghĩ."
Đỗ Thành Du giật mình, dường như không ngờ Lục Ly Bạch lại thẳng thắn thừa nhận như vậy, không khỏi có chút ngoài ý muốn.
Đúng lúc này, Lâm Tịch đẩy cửa đi đến, nhìn thấy hai người bốn mắt nhìn nhau, không khí có chút nghiêm túc thì sửng sốt.
“Hai người đang nói chuyện gì vậy?” Lâm Tịch hỏi.
Đỗ Thành Du thu hồi tâm mắt, nhìn Lâm Tịch cười cười, trả lời: "Không có gì, tùy tiện hàn huyền hai câu.'
Bạn cần đăng nhập để bình luận