Làm Cá Mặn Ở Chương Trình Tạp Kỹ Yêu Đương Sau Tôi Bạo Hồng

Chương 233:

Chương 233:Chương 233:
Chương 233:
Lâm Tịch và Thẩm Nhân Nhân đồng thời quay đầu nhìn cậu, không nói gì.
Hứa Phong ngầm hiểu trong nháy mắt/'... Đi sang bên phải."
Hai người "ô" một tiếng, lúc này mới xoay người đi sang phải, Hứa Phong thấy thế cũng vội vàng đi theo.
Trên đường, ba người vừa đi vừa hàn huyên, Lâm Tịch lấy kẹo trong túi ra chia sẻ với hai người.
Thẩm Nhân Nhân cầm một viên chocolate, Hứa Phong chọn một chai nước tăng lực, mà Lâm Tịch thì bóc một viên kẹo hoa quả nhét vào trong miệng.
Hứa Phong vừa ăn vừa nói: Cám ơn chị Tịch, vừa rồi em quá xui xẻo, bị mấy người áo đen rượt đuổi hai lượt, chạy đến mức sức cùng lực kiệt, vừa vặn bổ sung năng lượng. Thẩm Nhân Nhân cũng vô cùng thê thảm nói: "Tôi còn thảm hơn so với cậu, tôi đã gặp tổng cộng ba nhóm, may mắn là tôi chạy nhanh, nếu không đã bị bắt lại rồi."
Nghe họ nói như thế, Lâm Tịch sửng sốt, việc đụng phải nhóm người áo đen thường xuyên như vậy sao, vậy cô vừa rồi...
"Tịch Tịch, khi nãy cô gặp mấy người áo đen?" Thẩm Nhân Nhân hỏi.
Lâm Tịch quay đầu nhìn hai người một cái, thành thật trả lời: "Tôi không gặp.
"Làm sao có thể?!" Hai người trăm miệng một lời cảm thán.
Căn cứ vào kinh nghiệm lúc trước của bọn họ, nhóm người áo đen trong thành cổ này rất dày đặc, thỉnh thoảng sẽ đi ra tuần tra, ngoại trừ trực tiếp đụng trúng, bọn họ cũng tránh được vài tốp. Lâm Tịch gật đầu: "Thật sự không gặp, lúc trước tôi còn tưởng rằng chương trình không có người áo đen."
Hứa Phong suy nghĩ một chút, như có điều thắc mắc nói: "Vậy có phải tổ đạo diễn lo lắng đến thể lực của chị Tịch nên cố ý ưu ái một chút không?”
Dù sao chương trình này vừa mới bắt đầu, nếu như ngay từ đầu Lâm Tịch đã bị mấy người áo đen bắt được, sau này còn ghi hình như thế nào.
Lâm Tịch nghĩ lại thật sự có khả năng như thế, dù sao tổ tiết mục tốn nhiều tiên như vậy, cũng không thể không cho cô lộ mặt ở trong chương trình, đây chẳng phải là thiệt thòi lớn rồi Sao.
Lâm Tịch thuận miệng cảm khái một câu: "Vậy tổ đạo diễn thật sự là người tốt."
Tổ đạo diễn ở bên ngoài hiện trường: Bọn họ đột nhiên được phát thẻ người tốt, ai nấy đều cảm thấy hổ thẹn.
Dù sao bọn họ thật sự không có, Lâm Tịch có thể tránh được hoàn toàn dựa vào công lao của chính cô, không, là vận may của côi
Có một câu nói quả nhiên không sai, có một số việc, thật sự là không thể không nhắc tới, mà cũng có một số người, thật sự là không thể không khen!
Chưa tới hai phút sau khi ba người vừa nói xong chuyện của đám người áo đen, ngay tại một chỗ rẽ bọn họ đã đụng phải một nhóm.
Hai bên trực tiếp đối mặt, Hứa Phong và Thẩm Nhân Nhân không hổ là đối tượng bị nhóm người áo đen truy đuổi nhiều lần, họ theo bản năng xoay người bỏ chạy ngay lập tức.
Nhưng Lâm Tịch hiển nhiên không đủ kinh nghiệm, cô vậy mà vẫn còn thời gian mắt to trừng mắt nhỏ với đám người áo đen kia.
Cũng may, Hứa Phong phản ứng tương đối nhanh, xoay người chạy về túm lấy Lâm Tịch: "Chị Tịch, đừng đứng đó, chạy mau.'
Lúc này Lâm Tịch mới kịp phản ứng, chạy theo Hứa Phong.
Cô vừa chạy vừa nhịn không được nghĩ đến, cũng may đám người áo đen kia phản ứng còn chậm hơn cô, nếu không vừa rồi cô nhất định sẽ bị bắt.
Ba người không biết đã chạy bao lâu, đám người áo đen phía sau cuối cùng cũng không đuổi theo nữa.
Lâm Tịch ban đầu còn có thể miễn cưỡng kiên trì, nhưng sau đó thể lực càng ngày càng không được, chạy chậm còn cảm thấy sắp tắt thở, hai người Hứa Phong và Thẩm Nhân Nhân chỉ có thể chia nhau mỗi người đỡ một cánh tay của cô, đỡ cô cùng nhau chạy.
Cục diện kia thật sự hài hước không chịu nổi, ba người chạy song song, Lâm Tịch tựa như một con gà nhép bị kẹp ở chính giữa, phối hợp với dáng vẻ sống không luyến tiếc kia của cô, biểu cảm sống không bằng chết, quả thực quá đỉnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận