Làm Cá Mặn Ở Chương Trình Tạp Kỹ Yêu Đương Sau Tôi Bạo Hồng

Chương 212:

Chương 212:Chương 212:
Chương 212:
Dứt lời, cậu bé trực tiếp gắp rau xanh trong bát lên, từng ngụm từng ngụm ăn sạch sẽ.
Sau khi ăn xong cơm trưa, Lâm Tịch dẫn cậu bé đi ngủ trưa, nhưng lại gặp phải một vấn đề lớn, cô làm thế nào cũng không nghĩ tới thằng bé lại là một người không được dỗ là không chịu ngủ.
"Chị ơi, chị có biết khủng long lớn không, chính là con khủng long cao lớn, trông rất khủng bố..."
"Em rất thích xem Hỷ Dương Dương và Hôi Thái Lang, lúc ở nhà trẻ, Tiểu Mập và Ninh Ninh cũng thích xem, chị à, chị có biết Tiểu Mập và Ninh Ninh không, bọn họ là bạn tốt của em..."
"Còn nữa, Đầu Trọc lớn và Đại Hùng Nhị Hùng cũng thích...
Lâm Tịch ngồi ở bên giường thật sự nhịn không được đỡ trán, lúc trước tại sao cô lại không phát hiện, tiểu gia hỏa này vậy mà lại là một đứa nhóc nói nhiều nhỉ.
"Đông Đồng, chúng ta thương lượng một chuyện có được không, bây giờ em ngoan ngoãn đi ngủ, chờ khi nào em tỉnh ngủ, chị mua kẹo ngon cho em ăn, được không?”
Tiểu tử kia nghiêng đầu nhỏ, nói: "Vậy, chị ơi, em không cần kẹo có được không, nếu em ngoan ngoãn đi ngủ, lần sau chị có thể đưa em đi nhà trẻ không ạ?
Lâm Tịch không ngờ tiểu tử kia sẽ đưa ra yêu cầu như vậy, cười hỏi: "Vì sao muốn để chị đưa em đi nhà trẻ thế?"
Tiểu tử kia trả lời: "Em đã nói với bọn Tiểu Mập rằng em chị gái rất xinh đẹp, nhưng bọn họ đều không tin, em muốn cho bọn họ xem, chị gái của em còn đẹp hơn so với chị gái của bọn họ." Nghe lời giải thích như vậy, Lâm Tịch nhất thời vui vẻ, hiện tại mấy đứa trẻ ở nhà trẻ đều có tính ganh đua như vậy sao?
"Được, chỉ cần em ngoan ngoãn ngủ, lân sau chị gái sẽ đi chống lưng cho em."
Tiểu tử kia nghe nói như thế, lập tức nhắm mắt lại, có thể là thật sự cảm thấy mệt mỏi, thế nhưng chưa tới một phút đã ngủ thiếp đi.
Thấy cuối cùng cũng dỗ được tiểu tử Đông Đông này đi ngủ, Lâm Tịch duỗi cái lưng, lười biếng đi ra phòng khách.
Chuyện nhà họ Tôn, nàng vẫn nên nhanh chóng giải quyết mới được, bằng không đối phương lại giống như rắn độc, lúc nào cũng chuẩn bị tiến lên cắn cô một cái, loại cảm giác này thật sự là không dễ chịu chút nào.
Mà vê phần giải quyết nhà họ Tôn như thế nào, trong lòng cô đại khái đã có chút ý tưởng, chỉ là hiện tại cô còn cân điều tra rõ ràng một ít chuyện mới được.
Việc này giải quyết càng sớm càng tốt, Lâm Tịch cũng không do dự nữa, lấy di động ra, gọi điện thoại cho Nghiêm Thừa Kiệt.
Hai ngày sau khi cha Lâm phẫu thuật, Nghiêm Thừa Kiệt đưa vợ và con trai Tiểu Bảo đến bệnh viện thăm bệnh.
Trong phòng bệnh, sau khi Tiểu Bảo nhìn thấy Lâm Tịch, lập tức buông lỏng tay mẹ nó ra, giống như một quả pháo nhỏ tiến lên ôm lấy đùi cô.
"Chị Tịch Tịch, cuối cùng Tiểu Bảo cũng gặp chị rồi, Tiểu Bảo nhớ chị lắm."
Cái miệng nhỏ nhắn này của Tiểu Bảo giống như bôi mật ong, trực tiếp chọc cười Lâm Tịch.
Chỉ là không đợi cô nói cái gì, cái đùi kia đã bị Đông Đông bên cạnh ôm lấy, chỉ thấy tên nhóc kia bĩu môi, cô cùng không vui nói: "Là chị gái của em, của eml"
Tiểu Bảo thấy vậy, cũng không nói nhiều: "Chị Tịch Tịch, cũng là của eml
Hai tên nhóc này đột nhiên tranh giành sủng ái, khiến cho mọi người trong phòng bệnh dở khóc dở cười.
Lâm Tịch cũng rất thụ sủng nhược kinh, tại sao cô cũng không biết chính mình từ lúc nào lại có duyên với trẻ con như vậy, đời trước cô cũng không có này kỹ năng nha, chẳng lẽ là lúc xuyên sách đã bổ sung kỹ năng bàn tay vàng cho cô?
Chính là loại thuộc tính có thể làm cho bạn nhỏ thân cận một cách kỳ lạ, nói như vậy, vậy cô có thể cân nhắc đến việc đổi nghề đi nhà trẻ hay không?
“Được, vậy hai đứa nói ra một nguyên nhân vì sao lại thích chị gái nhất đi?" Lâm Tịch vui vẻ hỏi.
"Đẹp!" Tiểu Bảo giơ tay nói. "Đẹp!" Đông Đông lớn tiếng hô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận