Làm Cá Mặn Ở Chương Trình Tạp Kỹ Yêu Đương Sau Tôi Bạo Hồng

Chương 299:

Chương 299:Chương 299:
Chương 299:
Vẻ mặt Tiêu Vận bán tín bán nghi: "Thật sao?"
Không có khả năng, trong khoảng thời gian này cô ấy đã quan sát rất rõ ràng, nếu anh ta không phải thích vậy còn có thể là cái gì?
Tô Kỳ chợt cảm thấy hết đường chối cãi, nhưng nguyên nhân cũng không thể nói ra miệng, chỉ có thể cam đoan.
Tiêu Vận cuối cùng cũng tin anh ta, nhưng vẻ mặt vẫn mang vẻ không hiểu ra sao mà rời đi, dường như vẫn không thể hiểu được sự khác thường của Tô Kỳ trong khoảng thời gian gần đây.
Tô Kỳ yên lặng thở dài, lấy di động ra, tức giận nhắn tin cho Lục Ly.
Tô Kỳ: "Người anh em à, cậu có biết vì để giúp cậu nhìn chằm chằm Lâm Tịch và Tống Phóng mà tôi đã hy sinh bao nhiêu không, cũng bởi vì tôi quá tận chức tận trách, thậm chí có người trong đoàn làm phim hoài nghi tôi thâm mến Lâm Tịch!"
Cho nên, mau nghĩ xem làm sao bồi thường cho anh ta đi.
Tin nhắn lần này Lục Ly Bạch nhanh chóng gửi lại: 'Ô. Vậy cậu nên suy nghĩ lại một chút, rốt cuộc cậu đã làm chuyện gì khiến người khác hiểu lầm."
Tô Kỳ: ”....
Chết tiệt! Nhanh như vậy đã muốn đá anh ta đi rồi sao?!
Lúc Lâm Tịch đi ra từ sân bay thành phố B đã hơn bảy giờ tối, cô không trở về chỗ ở của mình trước, mà sau khi lên cô trực tiếp báo địa chỉ của nhà họ Lâm.
Ngày hôm qua cha mẹ Lâm biết hôm nay cô trở về, vừa mới gọi điện thoại tới, nói là đã chuẩn bị một bàn đồ ăn ngon ở nhà chờ cô.
Sau khi đi tới nhà họ Lâm, Lâm Tịch mới vừa đẩy cửa ra, cậu nhóc Đông Đông kia vọt tới tựa như pháo nhỏ, dưới chân cô lảo đảo một cái, suýt chút nữa không đứng vững.
Cha Lâm thấy thế, không đồng ý nhìn cậu nhóc kia nói: "Đồng Đông, con chậm một chút, đừng đụng ngã chị gái con.'
Mẹ Lâm lúc này vừa vặn bưng thức ăn đi ra từ phòng bếp, cũng phụ họa nói: 'Đúng vậy, Đông Đông, hiện tại con nặng bao nhiêu mà con còn không biết sao, giáo viên nhà trẻ hôm nay đã nói với mẹ, để mẹ khống chế ăn uống gần đây của con, cân nặng này không thể cứ tiếp tục tăng như vậy nữa.
Lâm Tịch nhéo nhéo khuôn mặt tên nhóc kia, cười nói: “Đúng vậy, đã béo lên không ít."
Chẳng qua là cậu nhóc mập mạp nhìn cũng đẹp mắt, nhưng nếu giáo viên nhà trẻ đã nói như vậy rồi thì thật sự phải khống chế cân nặng này thôi, dù sao cân nặng của trẻ em vượt quá tiêu chuẩn cũng sẽ có hại cho sức khỏe.
Nói xong, Lâm Tịch đã bị Đông Đông lôi kéo đi tới phòng khách.
Cha Lâm cau mày, nói: “Còn không phải gần đây bà quá nuông chiều nó, mỗi ngày ăn nhiều đồ ăn vặt như vậy thì có thể không béo sao, hừ, con hư tại mẹ mà, có đứa con trai nào yếu ớt như vậy không, bắt đầu từ ngày mai không được ăn đồ ăn vặt nữa, ăn nhiều cơm mới có thể lớn lên."
Mẹ Lâm liếc mắt nhìn cha Lâm: "Ông thôi đi, nói thì hay lắm, cũng không biết là ai cả ngày mang nó xuống cửa hàng tạp hóa dưới lầu mua kẹo ăn."
Cha Lâm trả lời: "Bà đừng nói bậy, nào phải cả ngày, tổng cộng cũng chỉ vài lân như vậy..."
Cứ như vậy, vây quanh vấn đề cân nặng vượt mức của tên nhóc Đông Đông kia, cha Lâm và mẹ Lâm hai người cứ ông một câu tôi một câu cãi nhau.
Cuối cùng hai người rốt cục đạt được ý kiến chung, về sau khi cậu nhóc kia ăn đồ ăn vặt thì nhất định phải tiết chế lại!
Cậu nhóc Đông Đông ở một bên bĩu môi, bày ra dáng vẻ giận mà không dám nói gì, chỉ có thể tránh cha Lâm và mẹ Lâm vụng trộm nháy mắt với Lâm Tịch, ý tứ giống như đang nói chị ơi cứu em.
Lâm Tịch thấy mừng rỡ không thôi, tiến lên giữ chặt tay cậu bé, nói: "Đông Đông, nghe lời cha mẹ, ăn ít đồ ăn vặt đi, nếu không sau này lớn lên cũng không cao bằng chị gái nha."
Tiểu tử kia nhíu mày lại, dường như nghiêm túc suy nghĩ một hồi, nói: "Được, vậy sau này em sẽ cố gắng ăn ít đồ ăn vặt lại, ăn thật nhiêu cơm, để cao lớn mới có thể bảo vệ chị gái."
Bạn cần đăng nhập để bình luận