Làm Cá Mặn Ở Chương Trình Tạp Kỹ Yêu Đương Sau Tôi Bạo Hồng

Chương 522:

Chương 522:Chương 522:
Chương 522:
Thật ra, anh ấy vốn đã hẹn trước với Lâm Tịch rằng ngoài bàn chuyện kịch bản, còn thảo luận về kế hoạch ngày mai.
Nhưng nhìn tình hình hôm nay, không tiện lắm, để lần sau vậy.
Ai, Nghiêm Thừa Kiệt không hiểu sao lại có cảm giác cải trắng nhà mình bị heo húc.
Nhưng anh ấy lại nghĩ đến đức hạnh của Lâm Tịch, được rồi, ai là cải trắng ai là heo, thật đúng là khó mà nói trước được.
Lục Ly Bạch đồng ý, nhận lấy túi trong tay anh ấy rồi nói: "Anh Nghiêm, anh vào ngôi một lát đi."
Nghiêm Thừa Kiệt khoát tay áo, trả lời: "Tôi không vào, về nhà còn phải trông con.
Dứt lời, anh ấy xoay người chuẩn bị rời đi.
Lục Ly Bạch cũng không tiếp tục giữ lại, chuẩn bị đưa người ra cửa.
Chỉ là, Nghiêm Thừa Kiệt vừa đi được hai bước, không biết nghĩ đến điều gì, đột nhiên quay đầu nhìn Lục Ly Bạch, vẻ mặt nghiêm túc.
"Cái kia, Lâm Tịch hiện tại đang ở giai đoạn thăng tiến trong sự nghiệp, các cậu chú ý một chút, tuyệt đối không được... làm ra chuyện gì không mong muốn.
Lục Ly Bạch dừng lại, lập tức hiểu ý anh ấy: "Anh Nghiêm, anh yên tâm, chúng tôi biết chừng mực."
Nghiêm Thừa Kiệt lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: “Đúng vậy, hai người còn trẻ, việc này cũng không vội, chờ Lâm Tịch khoảng hai năm, khi sự nghiệp ổn định lại rồi hãy nghĩ đến chuyện kết hôn và sinh con cũng không muộn." Tuy nhiên, khi nhắc đến con cái, anh ấy đột nhiên hứng thú, lấy điện thoại ra, mở album ảnh, tìm bức ảnh của con gái mình.
"Cho cậu xem con gái tôi này, sao, dễ thương không?”
Lục Ly Bạch nhìn cô bé mũm mĩm trong bức ảnh, thật thà trả lời: "Ừ, rất dễ thương.'
Nghiêm Thừa Kiệt cười đến mức răng cũng lộ ra: "Tôi nói cho cậu biết, ảnh chụp này coi như bình thường, nếu cậu nhìn thấy con bé thì sẽ phát hiện bên ngoài đời còn đáng yêu hơn nhiều."
"Được rồi, không nói chuyện với cậu nữa, tôi về nhà chơi với con gái chút đã.
Lục Ly Bạch: “...'
Anh ấy xác định không phải đang dụ dỗ mình đấy chứ?
Tuy nhiên, nghĩ đến sau này anh và Lâm Tịch nếu như cũng có cô con gái mềm mại như vậy, lòng anh không khỏi trở nên mêm mại.
Tiên Nghiêm Thừa Kiệt xong, Lục Ly Bạch trở lại phòng ngủ.
Vì không muốn ầm ï đến Lâm Tịch đang ngủ, anh rón rén lên giường, nhưng ai ngờ vừa nằm xuống, cô liền mở mắt.
Lục Ly Bạch nhẹ giọng hỏi: "Em tỉnh từ khi nào vậy?”
Lâm Tịch dụi dụi đôi mắt còn nhập nhèm buồn ngủ, hỏi: "Mới vừa nấy."
“Anh nói chuyện với ai ngoài kia vậy?”
Lục Ly Bạch trả lời: “Anh Nghiêm, anh ấy đến đưa kịch bản cho em."
Lâm Tịch đầu tiên là thờ ơ "ô' một tiếng, sau đó mới nhớ tới chính sự.
Đúng rôi, hôm qua đã hẹn với Nghiêm Thành Kiệt hôm nay bàn chuyện kịch bản, sao cô lại quên mất chuyện này chứt Nhưng mà, cô vừa cử động, toàn thân cô đau nhức rã rời.
"A.... Lâm Tịch hít một hơi.
Lục Ly Bạch lo lắng hỏi: "Sao vậy, chỗ nào không thoải mái à?"
Lâm Tịch nhất thời tức giận, đá anh một cước: "Còn không biết xấu hổ hỏi, đều tại anh."
Lục Ly Bạch kiên nhẫn dỗ dành: "Được, tại anh, tại anh."
"Em thấy không thoải mái chỗ nào, để anh xem giúp."
Dứt lời anh muốn vén chăn trên người cô lên, Lâm Tịch sợ tới mức vội vàng kéo chặt chăn.
Lúc này cô mới nhớ ra, hiện tại trên người cô chỉ có mỗi chiếc váy ngủ rộng thùng thình, không mặc gì bên trong.
Đêm qua sau khi kết thúc, cô đã mệt đến không chịu nổi, chính Lục Ly Bạch bế cô vào phòng tắm, lau rửa sơ qua, váy ngủ cũng là anh giúp cô mặc vào.
Ban ngày ban mặt, dù cô tự nhận da mặt dày, nhưng trong tình huống này cũng không tránh khỏi ngượng ngùng.
"Không, không cần đâu, em không sao." Lâm Tịch căng thẳng nên có chút cà lăm.
Lục Ly Bạch nhíu mày, không chắc chắn: "Thật sự không sao chứ?"
Lâm Tịch vội trả lời: "Thật sự không sao”
Sợ anh tiếp tục truy hỏi, cô vội vàng nói sang chuyện khác: "Đúng rồi, anh Nghiêm còn ở đây không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận