Làm Cá Mặn Ở Chương Trình Tạp Kỹ Yêu Đương Sau Tôi Bạo Hồng

Chương 287:

Chương 287:Chương 287:
Chương 287:
Dùng lời tự an ủi mình mà nói, mời người ta ăn cơm thì bản thân mình không được cảm thấy không tự nhiên, cái này không ăn cái kia không ăn, vậy thì mất hứng lắm, người không biết còn tưởng rằng cô không nỡ để cho người ta ăn đấy chứ.
Mà Lục Ly Bạch bên này, vẫn giữ vững nguyên tắc ăn uống thanh đạm của anh, trong nồi lẩu có một đống rau dưa, ngay cả nước chấm cũng là tương vừng vô cùng đơn giản.
Tô Kỳ càng nhìn càng ngạc nhiên, hai người rõ ràng là có khẩu vị sở thích rất khác biệt nhưng cùng ăn cơm trên một cái bàn lại có vẻ tương đối hài hòa.
Anh ta dường như có chút hiểu được lời nói trên mạng, thói quen sinh hoạt của hai người có khác biệt rất lớn, nhưng vì sao ở chung lại hài hòa như vậy, thì ra nguyên nhân là như vậy, chỉ vì hai người này đều rất tôn trọng thói quen sinh hoạt ăn uống của đối phương, cùng nhau tôn tại!
Tôn trọng là nên tảng của tất cả các mối quan hệ hài hòa, dù sao, trên thế giới này không thể có người hoàn toàn phù hợp.
Tô Kỳ đang cảm khái trong lòng không thôi, đột nhiên ánh mắt chú ý tới chút tương vừng dính trên mặt Lâm Tịch, vì thế trực tiếp rút tờ giấy đưa qua.
"Lâm Tịch, trên mặt cô có dính gì đó, lau đi." Tô Kỳ nói.
Lâm Tịch sửng sốt, nói tiếng cảm ơn, tiện tay nhận lấy giấy sau đó lau lên: "Lau sạch sẽ chưa?”
Tô Kỳ lắc đầu: "Vẫn chưa, cô lau qua bên phải một chút."
Lâm Tịch “A' một tiếng, nhưng thần kỳ chính là cô làm thế nào cũng không lau được, luôn vòng qua chỗ đó một cách kỳ lạ.
Tô Kỳ chỉ biết nhìn lo lắng suông, cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp đứng lên muốn chỉ cho Lâm Tịch ở đâu.
Chỉ là, tay anh ta còn chưa đưa qua, Lục Ly Bạch lại đột nhiên đứng lên, đưa tay tới.
"Ở đây." Ngón tay trắng trẻo của Lục Ly cách mặt Lâm Tịch khoảng một hai cm, giúp cô chỉ ra vị trí của tương vừng.
Lâm Tịch "A' một tiếng, lau sạch đồ trên mặt, nói tiếng cảm ơn rồi tiếp tục ăn.
Tô Kỳ vốn cũng không quá để ý, chỉ là, lúc anh ta ngồi trở vê, trong lúc vô tình lại thoáng nhìn thấy Lục Ly Bạch trừng mắt liếc anh ta một cái.
Tô Kỳ đầu tiên là cảm thấy sửng sốt, sau đó lập tức là nghĩ tới cái gì đó, nhất thời cảm thấy rất vui vẻ.
Lục Ly Bạch đây không phải là ăn dấm chua của anh ta đấy chứ. Hắc, đừng nói, thật đúng là có loại khả năng này, nếu như anh ta nhớ không lâm, lần trước lúc anh ta để cho Lục Ly Bạch chuyển ảnh ký tên của anh ta cho Lâm Tịch, hình như Lục Ly Bạch cũng trừng mắt liếc mình một cái giống như vậy.
Lúc ấy anh ta còn không biết mình chọc tới Lục Ly Bạch chỗ nào, hiện tại xem ra, nguyên nhân vấn đề chính là ở chỗ này.
Tô Kỳ nín cười, chuyện này tuyệt đối có thể khiến anh ta cười nửa năm, Lục Ly Bạch ơi là Lục Ly Bạch, không ngờ cậu cũng có ngày hôm nay.
Thật vất vả mới phát hiện ra chuyện thú vị như vậy, Tô Kỳ làm sao có thể buông tha cho anh, vì vậy cố ý làm bộ vô tình hỏi: "Đúng rồi, Ly Bạch, ảnh tôi ký tên cho Lâm Tịch, lần này cậu có mang đến không?”
Đôi đũa trong tay Lục Ly Bạch dừng lại, theo bản năng ngẩng đầu nhìn Tô Kỳ, trong ánh mắt lộ ra một tia bất thiện.
Tô Kỳ lại không sợ hãi, trực tiếp mang theo ý trêu chọc nhìn lại.
Lâm Tịch vốn hoàn toàn không nghĩ tới chuyện ký tên, bị Tô Kỳ nhắc nhở như vậy, cũng theo bản năng nhìn về phía Lục Ly Bạch.
Lục Ly Bạch nhìn Lâm Tịch, lạnh nhạt nói: "Xin lỗi, lân này tới quá vội, chưa kịp lấy."
Lâm Tịch vội khoát tay áo, có gì phải xin lỗi chứ, không lấy thì không lấy.
'Không có việc gì, thật ra tôi...
Cô vừa định nói kỳ thật mình cũng không muốn lắm, nhưng cân nhắc đến đương sự ký tên đang ở bên cạnh, vì thế vội vàng vòng vo.
"Thật ra tôi cũng có thể tìm Tô Kỳ ký lại một tấm, ha ha, dù sao mỗi ngày chúng ta đều ở cùng một đoàn làm phim, cũng tiện. Lâm Tịch ngượng ngùng nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận