Làm Cá Mặn Ở Chương Trình Tạp Kỹ Yêu Đương Sau Tôi Bạo Hồng

Chương 389:

Chương 389:Chương 389:
Chương 3809:
Sao lại đột nhiên cúp máy? Lại còn cúp máy vào lúc này!
Cô dường như đang cố gắng làm rõ suy nghĩ, nhưng đầu lại càng ngày càng thấy nặng nề.
Không được, Lâm Tịch tạm thời không quan tâm tại sao Lục Ly Bạch đột nhiên cúp máy, chỉ muốn trở về phòng ngủ một giấc, tỉnh dậy rồi tính tiếp.
Nhưng ngay khi cô đi qua phòng khách, chuông cửa đột nhiên vang lên.
Cô nhíu mày, khuya rồi ai lại đến thế này.
Lâm Tịch mặc dù có chút say, nhưng vẫn còn cảnh giác vẫn.
Cô lảo đảo đi tới trước cửa, xuyên qua mắt mèo nhìn ra ngoài.
Sau đó phát hiện, người đứng ngoài cửa ấy vậy mà là - Lục Ly Bạch.
Lâm Tịch mở cửa, Lục Ly Bạch đứng ngay ở cửa, ánh mắt không rời khỏi cô, trong mắt lóe lên ánh sáng.
Cô trừng mắt nhìn, đầu óc có chút mơ hồ: "Sao anh tới nhanh như vậy?"
Hai người rõ ràng vừa mới cúp điện thoại.
Lục Ly Bạch dừng một chút, trả lời: "Anh luôn ở dưới lâu nhà em."
Lâm Tịch lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, trách không được nhanh như vậy.
Lâm Tịch, những lời em vừa nói trong điện thoại, có thật không?” Lục Ly Bạch cẩn thận hỏi.
Lâm Tịch cảm giác được hơi rượu chậm rãi dâng lên, đầu óc cũng bắt đầu càng ngày càng mơ hồ, không được, cô phải nhanh chóng đuổi Lục Ly Bạch đi mới được.
Cô cũng quá rõ ràng đức hạnh của mình sau khi say rượu là như thế nào.
"Câu nào?" Cô thuận miệng hỏi.
Lục Ly Bạch cho rằng cô muốn đổi ý, mặt biến sắc: "Chính là câu em nói, em có chút thích anh ấy."
Lâm Tịch "A' một tiếng, ánh mắt hơi mơ màng gật đầu: "Đúng vậy, có chút thích anh."
Lục Ly Bạch ngạc nhiên, dường như hoàn toàn không ngờ cô lại thẳng thắn thừa nhận như vậy.
Lâm Tịch mím môi, cố gắng giữ lại một chút tỉnh táo cuối cùng: "Lục Ly Bạch, anh còn việc gì không, không có việc gì em phải đi ngủ rồi."
Lục Ly Bạch giật mình, đột nhiên không theo kịp tiết tấu của Lâm Tịch: "Chờ một chút, anh còn một việc."
Lâm Tịch nhíu mày: “Chuyện gì?
Lục Ly Bạch lo lắng hỏi: "Lâm Tịch, em có thể đồng ý làm bạn gái anh không?”
Lâm Tịch biết mình không chống đỡ được bao lâu, chỉ muốn đuổi anh đi nhanh một chút: "Được, em đồng ý."
"Anh, anh có thể đi chưa?"
Lục Ly Bạch ngạc nhiên một chút, cuối cùng cũng nhận ra có điều gì đó không đúng, theo phản xạ muốn bước vào trong.
Lâm Tịch thấy người ở cửa không chỉ không đi mà còn ởi vào trong phòng, đột nhiên có chút sốt ruột, cô giơ tay muốn đóng cửa.
Lục Ly Bạch nhanh tay lẹ mắt, trước khi cửa đóng lại, anh nhanh chóng bước vào.
Lâm Tịch sững sờ lui về phía sau hai bước, lúc này rượu đã hoàn toàn ngấm, cô lảo đảo, bước đi như giẫm lên bông.
Lục Ly Bạch vội vàng tiến lên đỡ cô: "Cẩn thận." Hai người vừa gân nhau anh mới phát hiện, hơi thở của Lâm Tịch có mùi rượu nhè nhẹ.
"Em uống rượu à?" Lục Ly Bạch nhíu mày hỏi.
Lâm Tịch ngẩng đầu từ trong lòng Lục Ly Bạch lên, cười ngây ngô với anh: "Em mới không say.'
Lục Ly Bạch: “...'
Được rồi! Chắc chắn là say rượu.
Chờ một chút, vậy thì chuyện cô vừa đồng ý, ngày mai còn tính không?
Nghĩ vậy, sắc mặt Lục Ly Bạch đột nhiên không tốt lắm.
Thế nhưng, còn chưa kịp nghĩ ra cách, người trong lòng đột nhiên không yên, đẩy anh ra, Lục Ly Bạch bất đắc dị, chỉ có thể ôm cô chặt hơn.
Ngay sau đó, một bàn tay lạnh buốt của Lâm Tịch đột nhiên luôn vào áo anh, chạm vào vùng cơ bụng, Lục Ly Bạch hoảng hốt giữ chặt tay cô.
Lâm Tịch không đạt được mục đích, ngẩng đầu trừng mắt nhìn Lục Ly Bạch, hung hăng nói: “Anh đừng động đậy!"
Sau khi say rượu, hai má nàng ửng đỏ, đôi mắt phượng hẹp dài như muốn dụ dỗ người khác, khóe mắt hơi cong lên, trong mắt có chút mơ màng.
Lục Ly Bạch miệng đắng lưỡi khô, nhìn chằm chằm đôi môi Lâm Tịch, yết hầu lăn lên lăn xuống.
Lâm Tịch dường như phát hiện chuyện gì mới lạ, đột nhiên kiêng chân, bẹp một tiếng, hôn lên yết hầu Lục Ly Bạch một cái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận