Làm Cá Mặn Ở Chương Trình Tạp Kỹ Yêu Đương Sau Tôi Bạo Hồng

Chương 523:

Chương 523:Chương 523:
Chương 523:
Lục Ly Bạch cười nói: Yên tâm đi, đi từ sớm rồi."
Lúc này Lâm Tịch mới thở phào nhẹ nhõm: "Vậy em ngủ thêm một lát đi, mệt quá.'
Lục Ly Bạch hỏi: "Có muốn ăn chút gì trước khi ngủ không?”
Lâm Tịch khoát tay áo: "Không cân, tỉnh rồi ăn."
Lục Ly Bạch nghĩ cũng được: "Được, vậy chúng ta tỉnh ngủ rồi ăn sau."
Dứt lời anh định ôm Lâm Tịch, nhưng ai ngờ Lâm Tịch lại đẩy anh ra.
"Ngủ đàng hoàng, không ôm."
Lục Ly Bạch lại không vui: “Sao lại không ôm, trước giờ đêu ôm ngủ mà."
Lâm Tịch ngáp một cái, nói: Làm gì có nhiều lý do thế, không muốn ôm thì không ôm thôi." Vì sao không thể ôm, trong lòng anh không tự hiểu lấy sao.
Lục Ly Bạch lắng lặng nhìn cô, không nói gì.
Lâm Tịch bị anh nhìn có chút không được tự nhiên: “Anh nhìn như vậy làm gì?
Thật đáng sợ.
Lục Ly Bạch hừ nhẹ một tiếng, lạnh nhạt nói: 'Quả nhiên, để em đạt được mục đích xong, không còn hứng thú nữa.
Lâm Tịch: “...
Rốt cuộc là ai đạt được mục đích chứ?!
Còn nữa, anh nói gì vậy, nào là không còn hứng thú, nào là không còn quý trọng.
Làm sao lại khiến cho cô giống như là kẻ phụ lòng, giống như tất cả đều là vì có được thân thể của anh vậy. Nhưng nhìn vẻ mặt ai oán của Lục Ly Bạch, Lâm Tịch không nhịn được phải đỡ trán.
Cô thực sự không có sức tranh cãi với anh, chỉ có thể thỏa hiệp: "Được rồi, được rồi, ôm thì ôm!"
Lục Ly Bạch lập tức vui vẻ ra mặt, vội vàng ôm người vào trong ngực, dường như sợ chậm một giây thì cô sẽ hối hận.
Lâm Tịch chống hai tay lên ngực anh, tranh thủ cảnh cáo: "Chỉ ôm thôi, không được làm gì hết!"
Sau khi đạt được mong muốn, Lục Ly Bạch cũng dễ nói chuyện: "Ừ, ôm là được."
*
Lúc Lâm Tịch tỉnh lại lân nữa thì đã là giữa trưa.
Trong phòng ngủ chỉ có một mình cô, Lục Ly Bạch không biết đã đi đâu. Lâm Tịch sau khi đứng dậy, cảm giác đau nhức cũng giảm đi nhiêu, không còn khó chịu nữa, chỉ còn chút không thoải mái nhẹ.
Cô thay quần áo, đi vào phòng khách, vẫn không thấy bóng dáng Lục Ly Bạch, quay đầu nhìn lại thì thấy anh đang gọi điện thoại trên ban công.
Dường như nghe thấy tiếng động trong phòng, Lục Ly Bạch quay lại, thấy Linh Tịch, nói gì đó với đối phương rồi nhanh chóng kết thúc cuộc gọi.
Đẩy cửa kính ban công ra, Lục Ly Bạch đi vào: "Tỉnh rồi, có đói bụng không?
Lâm Tịch vuốt cái bụng rỗng tuếch, gật gật đầu: "Đói bụng."
Lục Ly Bạch cười, đi tới bên cạnh Lâm Tịch, cúi đầu muốn hôn cô nhưng cô lại nghiêng đầu tránh đi.
'Anh làm gì vậy, em còn chưa đánh răng mà." Lâm Tịch lầm bầm nói. Lục Ly Bạch thuận thế ôm cô: "Anh không chê.
Lâm Tịch trừng mắt nhìn anh, không nói gì.
Lục Ly Bạch nhíu mày, cũng không tiếp tục chuyện này mà chuyển sang đề tài khác.
"Anh thấy trong tủ lạnh không có nguyên liệu, nghĩ em sắp tỉnh, nên đã đặt đồ ăn ngoài, em đi rửa mặt đi, chắc sắp đến rồi."
Lâm Tịch "B' một tiếng, từ trong lòng anh bước ra, quay người vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Lục Ly Bạch giống như một cái đuôi, cũng đi theo vào, đứng ở cửa nhà vệ sinh nhìn cô rửa mặt.
Lâm Tịch cũng lười quan tâm anh, tự mình rửa mặt, đánh răng, sau đó vào phòng ngủ thoa một ít kem dưỡng da.
Mà Lục Ly Bạch cứ như vậy đi theo cô, cũng không nói lời nào. Lâm Tịch chỉ cảm thấy bất đắc dĩ, chỉ có thể đi tới, kiếng chân, hôn lên môi anh một nụ hôn.
"Bây giờ có thể rồi chứ?"
Lục Ly Bạch lập tức vui vẻ ra mặt, ôm lấy eo cô, cúi đâu hôn xuống môi cô.
"Nụ hôn chào buổi sáng, sau này không được quên."
Lâm Tịch không khỏi bật cười, bây giờ đã là buổi trưa rồi, còn gọi gì là nụ hôn chào buổi sáng.
Đồ ăn bên ngoài rất nhanh đã tới, hai người bày hết các hộp đồ ăn ra rồi mới ngồi vào bàn ăn cơm.
Lâm Tịch thật sự đói bụng, lúc này ăn rất ngon miệng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận