Làm Cá Mặn Ở Chương Trình Tạp Kỹ Yêu Đương Sau Tôi Bạo Hồng

Chương 339:

Chương 339:Chương 339:
Chương 339:
Lâm Tịch đột nhiên vui vẻ, hoá ra cô ta thật sự muốn làm nghê này.
Nói tới đây, Diệp Hiểu được ý thức được mình lạc đề, vì vậy lập tức trở lại chuyện chính nói: 'Vậy Lục Ly Bạch thì sao, hai người quan hệ không tệ, có chuyện gì có thể chia sẻ một chút không?”
"Yên tâm, tôi kín miệng lắm, chúng ta chỉ tám chuyện riêng thôi, tuyệt đối không truyền ra ngoài!"
Lâm Tịch lắc đầu, vẻ mặt khó xử: "Thật sự là tôi không biết, chủ yếu là Lục Ly Bạch cũng chẳng có tin đồn gì cả"
Diệp Hiểu hiển nhiên không cho là như vậy: 'Làm sao lại không có chứ? Vấn đề thần bí nhất của anh ấy trong giới chính là vấn đề tình cảm, ngay cả paparazzi cũng không có thông tin!" Lâm Tịch sửng sốt, Diệp Hiểu đến cả chuyện của Lục Ly Bạch cũng đi tìm paparazzi mua?
Cô dường như đột nhiên nhớ tới cái gì đó, Lâm Tịch như có điều suy nghĩ nhìn Diệp Hiểu, hỏi: "Cô đi một vòng lớn như vậy, không phải là vì chờ tôi ở chỗ này đấy chứ?"
Không ngờ Diệp Hiểu nói chuyện với cô nãy giờ chỉ là để tìm hiểu về chuyện tình cảm của Lục Ly Bạch?
Thêm vào việc hai người từng đi xem mắt, Lâm Tịch chợt nhận ra ý đồ của Diệp Tri Hiểu...
Diệp Hiểu cũng không ngốc, đương nhiên cũng nghe ra ý tứ của Lâm Tịch, lườm cô một cái: 'Cô nghĩ cái gì vậy? Đừng tưởng tôi không biết cô đang nghĩ gì!"
Dứt lời, cô ta lại giải thích một câu: “Thực ra, hôm đó tôi cũng bị lừa.”
Lâm Tịch sửng sốt, không kịp phản ứng lại, ngày nào? Lừa đi đâu?
Diệp Hiểu nói thẳng: "Chính là ngày đi xem mắt với Lục Ly Bạch ấy, mẹ tôi chỉ nói là dẫn tôi đi gặp bạn, ai ngờ đến nơi mới biết là xem mắt."
Nói đến việc này, quả thực cô ta đầy bụng bất mãn: "Cô không biết đâu, lúc ấy tôi còn chưa nói gì đâu, Lục Ly Bạch đã trực tiếp từ chối tôi, hừ hừ, như thể tôi rất muốn đi xem mắt với anh ấy vậy!"
ebookshop.vn - Ebook truyện giá rẻ
Lâm Tịch không chắc chắn nói: "Cho nên, cô không cam lòng, hạ quyết tâm nhất định phải chinh phục được anh ấy?
Những tình huống này trong phim hay tiểu thuyết thường thấy lắm, kiểu như Người đàn ông này đã khơi dậy tinh thân chiến đấu của tôi'.
Nghe nói như thế, Diệp Hiểu nhìn Lâm Tịch như nhìn một tên ngốc: "Làm sao có chuyện đó được! Tôi đâu có điên đến mức đó."
"Anh ấy thật sự có thể khiến người ta tức điên, cô biết không, lúc ấy tôi ngồi ở trên sô pha, chỉ vì hai cái gối ôm đằng sau bị lệch một chút, anh ấy thản nhiên đứng lên chỉnh đi chỉnh lại mấy lần, mãi sau mẹ tôi mới nói là anh ấy bị rối loạn ám ảnh cưỡng chế. Trời ạ, làm sao có người nào cầu kỳ như vậy chứ!"
"Quan trọng nhất chính là, anh ấy chẳng có chút hài hước nào, lúc đó không có chuyện gì để nói, tôi nghĩ hai chúng tôi cứ ngồi yên như vậy thì chán lắm, cho nên mới muốn tám chuyện với anh ấy. Kết quả, anh ấy nhìn tôi như kẻ thân kinh, làm tôi tức chết đi được..."
Cuối cùng, Diệp Hiểu còn không quên tổng kết một câu: "Dù sao đi nữa, Lục Ly Bạch này có tật xấu nhiều lại không thú vị, ai mà làm bạn gái của anh ta chắc là xui xẻo tám đời rồi!"
Lâm Tịch nghe cô ta kể khổ, tuy không biểu lộ ra mặt nhưng trong lòng lại thấy rất buồn cười, vì đúng là chuyện mà Lục Ly Bạch có thể làm được.
Chẳng qua là đối với câu nói kia của cô ta, Lâm Tịch lại không cho là đúng.
Công bằng mà nói, Lục Ly Bạch vẫn là người rất tốt, ngoại hình xuất chúng, năng lực cá nhân mạnh, lại còn nấu ăn giỏi, tuyệt đối là một ứng viên bạn trai chất lượng.
Quan trọng nhất là, Lâm Tịch cảm thấy phẩm chất và tam quan của anh đều rất chính trực, điểm ấy vẫn rất khó có được.
"Vậy cô đã tám với anh ấy về chuyện gì?" Lâm Tịch tò mò hỏi.
Ánh mắt của Diệp Hiểu lóe lên một chút, nhớ lại những câu hỏi ngớ ngẩn của mình, thấy có chút xấu hổ.
"'Ai nha, cái này cũng không quan trọng, quan trọng là, sự việc cũng không phải như cô nghĩ!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận