Làm Cá Mặn Ở Chương Trình Tạp Kỹ Yêu Đương Sau Tôi Bạo Hồng

Chương 437:

Chương 437:Chương 437:
Chương 437:
Lâm Tịch vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn hai người đang trêu chọc mình, yên lặng thở dài.
Ôi chao, chuyện không có tế bào yêu đương này là trời sinh, cô cũng không có biện pháp.
Chẳng qua là Lâm Tịch tạm thời không quản được nhiều như vậy, cô bắt đầu âm thầm suy nghĩ đến lời Vệ Văn Kỳ vừa nói.
Lục Ly Bạch thích cái gì? Cô chỉ biết anh không thích cái gì, còn thích cái gì thật đúng là không quá chú ý.
Bình thường anh thiếu cái gì? Cái này cô lại càng không biết, Lục Ly Bạch hình như chính là loại người không thiếu thứ gì.
Nghĩ như vậy, Lâm Tịch không khỏi bắt đầu tự mình nghĩ lại, cô làm bạn gái hình như quả thật có chút không đạt tiêu chuẩn.
Còn về việc mua những thứ thường dùng, Lâm Tịch đột nhiên lóe lên ý tưởng.
Cô biết phải mua gì cho Lục Ly Bạch rồi!
Mấy người một đường đi mua đi dạo, dần dần, trong tay mọi người đều xách đầy túi, chờ đến khi mọi người đã mua gần đủ, đoàn người lúc này mới đón xe trở vê khách sạn.
Lúc bọn họ trở về trời đã tối, đi dạo một ngày cũng thật sự khiến mọi người lười đi ra ngoài ăn cơm, vì thế liên tự gọi cơm về phòng ăn.
Lâm Tịch sau khi trở lại phòng, trực tiếp ngồi phịch ở trên giường.
Cô là kiểu người bình thường hầu như không đi dạo phố, thêm phần thể chất yếu, nên chuyến này làm cô mệt đến nửa sống nửa chất.
Thẩm Nhân Nhân vui vẻ chạy tới,Tịch Tịch, lát nữa chúng ta đến phòng cô Vệ ăn cơm đi.'
Lâm Tịch liếc cô ấy một cái, có chút ngoài ý muốn.
Từ trạm thứ hai về sau, vẫn luôn là cô và Thẩm Nhân Nhân chung một gian phòng, các cô bình thường không có việc gì cũng rất ít đi quấy rây Vệ Văn Kỳ, lân này tại sao đột nhiên lại muốn đi phòng cô ấy ăn cơm chứ.
"Cô đã nói trước với cô Vệ chưa?” Lâm Tịch yếu ớt hỏi.
Thẩm Nhân Nhân trả lời: "Đương nhiên rồi, tôi và cô Vệ vừa mới quyết định trên đường trở về, chúng ta cùng nhau ăn cơm tối xong thì muốn tiến hành huấn luyện cho cô đó."
Lâm Tịch nhíu mày: "Huấn luyện?"
Thẩm Nhân Nhân nghiêm trang nói: "Đúng, chính là huấn luyện, huấn luyện yêu đương!"
Lâm Tịch: "2222" Thẩm Nhân Nhân vẻ mặt đắc ý nói: "Cơ hội khó có được, xin mang theo giấy bút, nhớ ghi chép cẩn thận nha."
Lâm Tịch: ˆ...
*
Sau khi ăn cơm tối xong, Lâm Tịch một tay cầm giấy một tay câm bút, ngoan ngoãn ngồi trong phòng khách của Vệ Văn Kỳ.
Mà đối diện cô là Thẩm Nhân Nhân và Vệ Văn Kỳ.
Vệ Văn Kỳ nhìn tư thế này của cô không khỏi cảm thấy có chút buồn cười, cô ấy ở cái tuổi này rồi không nghĩ tới còn có thể hô nháo cùng đám người trẻ tuổi này.
Thẩm Nhân Nhân ho nhẹ một tiếng, vô cùng có phong phạm nói: "Vị bạn học này, nếu cô có vấn đề gì có thể nói trước.'
Lâm Tịch vô cùng phối hợp giơ tay lên'Em muốn hỏi cô Thẩm này một câu, cô là một con chó độc thân ngay cả yêu đương cũng chưa từng trải qua, chắc chắn có thể giảng khóa huấn luyện yêu đương sao?”
Thẩm Nhân Nhân nghẹn họng, trừng mắt nhìn Lâm Tịch nói: "Chó độc thân thì làm sao đâu chứ, tôi cắn CP, lý luận tri thức của tôi rất phong phú."
Lâm Tịch nghĩ thầm, lý luận tri thức thì cô cũng có thể làm được.
Chẳng qua là nhìn dáng vẻ kia của Thẩm Nhân Nhân, cô rất thức thời không nói những lời này ra.
Vệ Văn Kỳ bị hai người đùa giỡn trêu chọc cười không ngừng, tuổi trẻ chính là có sức sống.
"Được rôi được rồi, đừng nghiêm túc như vậy, chúng ta tùy tiện tâm sự, cũng không phải đi học." Vệ Văn Kỳ cười nói.
Lâm Tịch và Thẩm Nhân Nhân cũng cười theo, cũng không làm trò nữa, vui tươi hớn hở ngồi cùng một chỗ trò chuyện.
Đương nhiên, chủ đề xoay quanh cuộc nói chuyện phiếm vẫn là liên quan đến tình yêu, ví dụ như làm thế nào để ở chung với bạn trai, làm thế nào để lơ đãng trêu người trong cuộc sống vân vân.
Ba người hàn huyên hơn hai giờ, Lâm Tịch coi như là thu hoạch tràn đầy, nhưng cụ thể có thể dùng hay không, đó chính là một chuyện khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận