Làm Cá Mặn Ở Chương Trình Tạp Kỹ Yêu Đương Sau Tôi Bạo Hồng

Chương 300:

Chương 300:Chương 300:
Chương 300:
Lâm Tịch xoa xoa đầu tên nhóc, lập tức lấy quà mang vê cho cậu nhóc ra, đó là một bộ Lego xếp gỗ, khiến cậu nhóc vui vẻ như muốn bay lên trời, trong phòng đều là tiếng hoan hô của cậu bé.
Cha Lâm và mẹ Lâm thấy thế, vừa định nói rằng cô đừng tiêu tiền lung tung, nhưng bị một câu Con đói quá của Lâm Tịch dời đi lực chú ý.
Người một nhà rất nhanh đã ngồi bên bàn cơm, mẹ Lâm chuẩn bị rất phong phú, phần lớn đều là những món Lâm Tịch thích ăn, còn có thịt kho trong tiệm nhà bọn họ.
Lâm Tịch nhìn cũng đã nhịn không được mà nuốt nước miếng, trong khoảng thời gian này ở đoàn làm phim cô phải khống chế ăn uống, có thể xem như khiến cô thèm muốn hỏng rồi. Thế là, chỉ thấy Lâm Tịch dùng tay phải tay trái tung hoành khắp trên bàn ăn, giống như tám trăm năm chưa từng được ăn thịt.
Thịt kho của nhà họ Lâm thật sự ăn ngon tuyệt vời, đối với Lâm Tịch đã lâu không ăn thịt, ăn một miếng, quả thực cô đã cảm động đến mức muốn rơi nước mắt.
Hu hu hu hu dù là không tìm được trạng thái khi đóng phim, hay bị anti-fan mắng chửi, Lâm Tịch cũng không cảm thấy khó khăn, nhưng đối với một người không thịt không vui như cô, bởi vì phải khống chế dáng người cho nên cô không được ăn thịt, khiến cô nhất thời cảm thấy làm ngôi sao thật quá khó khăn.
Cha mẹ Lâm biết chuyện cô vì vai diễn mà phải giảm béo, cũng đau lòng vô cùng, nhưng cũng hiểu được đây là nhu cầu công việc, không tiện nói gì nhiều, cho nên chỉ có thể liều mạng gắp thức ăn cho cô, dường như muốn bù lại những gì cô không được ăn lúc trước.
Ngay cả tiểu gia hỏa Đông Đông này cũng đau lòng nói, sau này sẽ để phần thịt cho chị gái ăn.
Lâm Tịch ăn rất thỏa mãn, nhìn cha mẹ quan tâm mình, còn có cậu em trai đáng yêu như vậy, cô cảm thấy mình bây giờ rất hạnh phúc, là cảnh tượng mà kiếp trước cô mơ về trong đêm khuya cũng ao ước.
Sau khi ăn xong, mẹ Lâm và cha Lâm nhìn nhau, nói: “Tịch Tịch à, cha mẹ có chuyện muốn nói với con'.
Lâm Tịch sửng sốt, trả lời: "Vâng, có chuyện gì, cha mẹ cứ nói thẳng là được."
Mẹ Lâm gật đâu, nói: "Cũng không có chuyện gì lớn, mấy ngày hôm trước bác cả con đã tìm tới cửa, chúng ta chỉ muốn nói với con một tiếng."
Lâm Tịch nhướng mày, hỏi: "Ông ta có làm khó mọi người không?”
Mẹ Lâm vội khoát tay: 'Con đừng lo, không có đâu, hơn nữa, chúng ta cũng không sợ ông ta.'
“Nhưng mà, Tịch Tịch à, nghe ông ta nói, con đã ra tòa khởi tố ông ta phải không?”
Lâm Tịch gật gật đầu, đoạn thời gian trước bên phía Nghiêm Thừa Kiệt đã thu thập được một ít chứng cứ, cô đã chính thức khởi kiện Tôn Kiến Thiết, tố cáo ông ta xâm chiếm tiên bồi thường cái chết của cha mẹ nguyên thân một cách phi pháp, sau đó còn vứt bỏ nguyên thân!
Phía luật sư của cô đã đã tìm được gia đình kia của vụ tai nạn xe cộ năm đó của cha mẹ, khi đối phương biết được Tôn Kiến Thiết sau khi lấy được tiên lại đưa nguyên thân đến cô nhi viện, rất là tức giận, đồng ý ra tòa làm chứng, hơn nữa còn phối hợp đến ngân hàng xuất ra giấy chứng nhận chuyển khoản ngay lúc đó.
Cho nên, đối với chuyện kiện nhà họ Tôn xâm chiếm tiền bồi thường cái chết của cha mẹ, xem như chứng cứ vô cùng xác thực.
Căn cứ vào phán đoán của luật sư, số tiên Tôn Kiến Thiết xâm chiếm kia tất nhiên sẽ phải trả lại cả vốn lẫn lãi.
Tuy nhiên, Lâm Tịch cũng không muốn số tiền này, nhưng nguyên thân là được cha Lâm và mẹ Lâm nuôi nấng từ nhỏ đến lớn, số tiên này theo lý phải thuộc về bọn họ, đương nhiên đây là những chuyện sau này cô tạm thời không có ý định nói ra, chờ quan tòa phán thắng kiện rồi lại nói.
Mục đích lần này của cô không chỉ là muốn nhà họ Tôn phun khoản tiền kia ra, quan trọng hơn là muốn nhà họ Tôn và Tôn Kiến Thiết thân bại danh liệt, đến lúc đó cô lại muốn nhìn xem, nhà bọn họ còn đặt chân trên thương trường như thế nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận