Làm Cá Mặn Ở Chương Trình Tạp Kỹ Yêu Đương Sau Tôi Bạo Hồng

Chương 286:

Chương 286:Chương 286:
Chương 286:
"Cậu ở khách sạn cả ngày rồi, cũng không ngại buôn chán sao, đi thôi, ra ngoài xem cơm tối ăn cái gì." Tô Kỳ nói.
Lục Ly Bạch trả lời: "Ừ, Lâm Tịch đang trên đường trở về, đợi thêm chút nữa.
Tô Kỳ "A' một tiếng, trong nháy mắt đã hiểu, hai người này đã hẹn rồi.
Anh ta là một người công cụ tự mình hiểu lấy mình, nói: "Được, vậy cậu chờ đi, tôi trở về để trợ lý mua chút cơm tối."
Dứt lời, anh ta muốn xoay người rời đi, Lục Ly Bạch lại gọi anh ta lại: Chờ một chút."
Tô Kỳ dừng chân, nhìn sang: “Còn có việc gì sao?”
"Lâm Tịch nói, để tôi gọi cậu cùng đi ăn cơm. Lục Ly Bạch dừng lại, nói: "Nếu cậu có thời gian." Đầu óc Tô Kỳ nhanh chóng chuyển động, một lúc lâu sau, không chắc chắn hỏi: "Cho nên, tôi hẳn là có thời gian sao?"
Lục Ly Bạch dường như cũng chần chờ, trả lời: "Cùng đi đi."
Tô Kỳ có chút ngoài ý muốn, không nghĩ tới Lục Ly Bạch còn có chút nhân tính, mức độ thấy sắc quên bạn này còn có thể cứu.
Ai ngờ, giây tiếp theo lại nghe Lục Ly Bạch nói: "Nếu không, chỉ có hai chúng ta bị chụp lại thì cũng không tốt lắm.
Tô Kỳ: "...
Không ngờ đây là lấy anh ta làm bia đỡ đạn.
Lâm Tịch nửa giờ sau mới đến nơi, cô không có về khách sạn trước mà trực tiếp đến chỗ ăn cơm tối luôn.
Cô không chọn nhà hàng tư nhân hôm qua Lục Ly Bạch và Tô Kỳ cùng nhau đến ăn kia, mà lại chọn một quán lẩu có danh tiếng không tệ ở gần đó, trước tiên đặt một bàn qua mạng.
Lúc Lục Ly Bạch và Tô Kỳ tới, Lâm Tịch đang xem thực đơn.
Nghe thấy tiếng mở cửa, cô theo bản năng nhìn sang: "Các anh tới rồi à."
Lục Ly Bạch khẽ gật đầu, sau khi ba người chào hỏi lẫn nhau thì bắt đầu gọi món.
Bởi vì bận tâm đến khẩu vị thanh đạm của Lục Ly Bạch, bọn họ gọi một nồi lẩu uyên ương, ba người lại lần lượt gọi chút đồ ăn mà mình thích.
Lúc chờ thức ăn, ba người cũng hàn huyên câu được không.
Trong lúc đó, Lục Ly Bạch đi vệ sinh một chuyến, trong phòng chỉ còn lại Lâm Tịch và Tô Kỳ.
Lâm Tịch tìm đề tài, nói: "Anh ấy bận rộn như vậy mà còn có thể đặc biệt đến thăm ban của anh, không ngờ rằng quan hệ của hai người lại tốt như vậy." Tô Kỳ xấu hổ, lễ phép cười cười, thật không giấu diếm, ngay cả anh ta cũng không ngờ.
"Đúng vậy, quan hệ của chúng tôi không tệ, Ly Bạch ngoài lạnh trong nóng, rất trượng nghĩa, nhân phẩm và các phương diện khác đều tuyệt đối không có chỗ chê." Tô Kỳ cười ha hả nói.
Lâm Tịch đồng ý gật gật đầu, cô rất đồng ý với lời này của Tô Kỳ.
Hai người bên này vừa trò chuyện vài câu, nhân viên phục vụ đã bắt đầu mang thức ăn lên, rất nhanh Lục Ly Bạch cũng đã trở lại, vì thế ba người lập tức vừa ăn vừa hàn huyền.
Lâm Tịch gắp một đũa rau thơm, đang chuẩn bị bỏ vào trong nồi cay, mới đột nhiên nhớ tới một chuyện, ngẩng đầu nhìn về phía Tô Kỳ: "Anh có ăn rau thơm không?”
Tô Kỳ gật đầu: "Có thể ăn một chút." Lâm Tịch lúc này mới gắp rau thơm bỏ vào trong nồi, nói: "Vậy là tốt rồi, tôi sợ trong nồi cay sẽ có vị rau thơm, anh ăn không quen."
Tô Kỳ khoát tay, trả lời: "Không có việc gì, tôi cũng không phải Ly Bạch, ăn rau thơm có thể lấy mạng cậu ta thật đấy, ưu điểm khác thì không nói, tôi được một điểm là cái gì cũng ăn, cô cứ tùy tiện thả đi."
Lục Ly Bạch liếc anh ta một cái: "Ăn cũng không chặn được miệng cậu.'
Lâm Tịch nhìn hai người oán hận lẫn nhau cũng thấy vui vẻ theo, chẳng qua chuyện này cũng không làm chậm trễ việc cô ăn cơm là được.
Bởi vì trong khoảng thời gian này bị Nghiêm Thừa Kiệt khống chế ăn uống, Lâm Tịch đã lâu không được ăn thịt, cho nên lúc này không ai nhìn chằm chằm cô, cho nên dứt khoát thả mình ra, chỉ chọn thịt để ra tay, những thứ dính dáng đến màu xanh lá cây, cô một đũa cũng không chạm vào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận