Làm Cá Mặn Ở Chương Trình Tạp Kỹ Yêu Đương Sau Tôi Bạo Hồng

Chương 544:

Chương 544:Chương 544:
Chương 544:
Hai đứa trẻ cũng không biết anh lấy đâu ra nhiều bài tập như vậy, mỗi học kỳ đều gửi cho bọn họ, quan trọng là anh còn kiểm tra, một khi phát hiện bọn họ không làm thì những ngày sau đó sẽ càng thảm hơn, nhẹ thì bị ba của bọn chúng cắt tiên tiêu vặt, nặng thì bị xử phạt theo gia pháp.
Đương nhiên, chiêu này của Lục Ly Bạch sở dĩ có hiệu quả chủ yếu là bởi vì chú hai và thím nhà họ Lục hoàn toàn tín nhiệm anh.
Theo lời của hai anh em sinh đôi, cũng không biết hắn dùng mê hồn thuật gì, làm cho chú hai thím nhà họ Lục tin tưởng hắn như vậy.
au khi nghe toàn bộ câu chuyện, Lâm Tịch thấy Lục Ly Bạch cũng thật là độc chiêu.
Đương nhiên, cũng rất thù dai. "Chị dâu, chị giúp bọn em đi.” Hai đứa nhỏ trông mong nhìn Lâm Tịch.
Lâm Tịch cũng không dám hứa chắc, chỉ có thể nói: "Được rồi, chị sẽ cố gắng thử?"
Suy nghĩ một chút, cô lại bổ sung một câu: “Nhưng chuyện này có thành hay không, chị cũng không chắc, hai đứa đừng đặt quá nhiều hy vọng nhé."
Ai ngờ hai anh em lại không cho là đúng, Lục Tê Tu nói: "Chị dâu, chị tự tin một chút, chỉ cần chị thổi gió bên tai cho anh cả của em, việc này khẳng định không thành vấn đề."
Lục Tê Chí cũng phụ họa nói: "Đúng vậy, chị dâu chính là người có thể khiến anh cả trở thành hôn quân như Đát Kỷ."
Lâm Tịch: ˆ...
*
Rất nhanh đã đến giờ ăn tối, Lâm Tịch và cặp song sinh trở về biệt thự. Trên bàn cơm, mọi người bình an vô sự, thím ba nhà họ Lục cũng không gây chuyện nữa.
Sau khi cơm nước xong, mọi người lại tụ lại cùng một chỗ tán gẫu một hồi, thấy thời gian cũng đã muộn thì ai về nhà nấy.
Chỗ ở của nhà chú hai và nhà chú ba của nhà họ Lục cách bên này cũng không xa, ngược lại không cần ở lại nhà họ Lục, sau khi bọn họ rời đi, tất cả mọi người cũng đều tự trở vê phòng nghỉ ngơi.
Sau khi Lâm Tịch trở lại phòng ngủ dành cho khách, câm quần áo đi vào nhà vệ sinh:
Chỉ là cô vừa mới bò lên giường, đột nhiên liền nghe thấy có người gõ cửa.
Cô giật mình, hỏi: “Ai vậy?"
Ngoài cửa truyên đến giọng nói của Lục Ly Bạch: “Vợ, là anh.'
Nghe anh gọi 'vợ'" khiến Lâm Tịch đau đầu. Từ lần trước khi cô đồng ý gọi anh là chồng, anh đã thay đổi cách xưng hồ này.
Cô bất đắc dĩ xuống giường, mở cửa: "Muộn thế này rồi, anh không ngủ trong phòng mình mà lại đây làm gì?"
Lục Ly Bạch nghênh ngang ởi vào, đương nhiên trả lời: “Anh đến ngủ thôi."
Dưới cùng một mái nhà, anh lại không ngốc, có vợ ôm ngủ, ai mà lại muốn ngủ một mình chứ.
Lâm Tịch không khỏi đỡ trán, cô biết rằng không dễ gì đuổi được Lục Ly Bạch.
"Lúc trước không phải đã nói rồi sao, đêm nay em ngủ ở phòng của em."
Lục Ly Bạch nhún vai, trả lời: "Đó là em nói, anh đâu có đồng ý."
Dứt lời, anh trực tiếp lên giường, rõ ràng là đang bày ra tư thế sẽ không có ý định rời đi dù cô có nói gì. Lâm Tịch yên lặng thở dài: "Vậy buổi tối anh ngủ đàng hoàng, không được làm bậy."
Lục Ly Bạch nhìn Lâm Tịch một cái, không nói gì, hiển nhiên là không chuẩn bị buông tha một cơ hội hiếm có để nói điều kiện như vậy.
Lâm Tịch nhíu mày: "Nói đi, điêu kiện gì?
Lục Ly Bạch nhấch môi cười: "Gọi một tiếng ông xã nghe thử xem."
Lâm Tịch hít sâu một hơi, mặt không chút thay đổi nói: 'Ông xã"
Lục Ly Bạch lắc đầu, nói: "Không phải bây giờ."
"Vậy sao anh không nói sớm." Lâm Tịch trừng mắt nhìn anh: "Khi nào thì kêu?"
Lục Ly Bạch ngoắc tay với cô, Lâm Tịch ghé tai lại, sau đó, anh thì thâm vào tai cô điều gì đó. Chỉ thấy Lâm Tịch đỏ bừng mặt, đẩy anh ra: “Anh đừng mơ tưởng!"
Dứt lời, cô liên đưa tay tắt đèn, trực tiếp nằm trên giường, đắp chăn.
Lục Ly Bạch cũng không có động tác gì, chỉ nằm bên cạnh Lâm Tịch, chậm chạp không có động tác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận