Làm Cá Mặn Ở Chương Trình Tạp Kỹ Yêu Đương Sau Tôi Bạo Hồng

Chương 201:

Chương 201:Chương 201:
Chương 201:
"Chị gái, chị không vui sao, có phải ba ba bệnh rất nghiêm trọng hay không?" Đông Đông kéo kéo ống tay áo Lâm Tịch, giọng nói trẻ con hỏi.
Lâm Tịch nắm bàn tay nhỏ bé của cậu nhóc, lắc đầu: "Chị gái không có không vui, Đông Đông tại sao lại hỏi như vậy, ai nói với em chuyện gì sao?”
"Không ai nói với em, nhưng em thấy mẹ khóc, còn khóc nhiều lần."
Cậu nhóc nói xong, trong hốc mắt đột nhiên chứa đầy nước mắt, Lâm Tịch thấy thế thì vội vàng lấy giấy lau cho cậu bé.
Nhưng ai ngờ càng lau nước mắt của cậu nhóc càng nhiều, cuối cùng lại ủy khuất ghé vào trong ngực Lâm Tịch khóc lớn.
Lâm Tịch thở dài, nhẹ nhàng vỗ lưng trấn an cậu bé, tâm tư của trẻ con đều rất mẫn cảm, có đôi khi mọi người cảm thấy bọn họ không hiểu chuyện, nhưng thật ra bọn họ đều hiểu.
Bất kể là thím Ngô, hay là mẹ Lâm, từ trong lời nói ấp úng của hai người, Lâm Tịch cũng đã đoán được đại khái tình huống của cha Lâm, sợ là không lạc quan lắm.
Sau khi đi tới bệnh viện, Lâm Tịch dắt tay cậu nhóc, một đường đi tới bên ngoài phòng bệnh của cha Lâm.
Chỉ là, cô còn chưa đẩy cửa đi vào, đã nghe thấy bên trong truyền đến tiếng cãi vã.
"Em bảo Tịch Tịch tới đây làm gì, con bé vẫn là trẻ con, em để cho con bé biết ngoài lo lắng thì có thể có cách gì, anh đã nói rồi, đừng để con bé biết, sao em lại không nghe chứ."
Nghe được tên của mình, Lâm Tịch đầu tiên là sửng sốt, lập tức mới phản ứng lại, đây hẳn là giọng nói của cha Lâm.
Lúc này Đông Đông cũng xác minh suy đoán của Lâm Tịch: "Là ba ba."
Lâm Tịch gật đầu, lúc này giọng nói của mẹ Lâm cũng từ bên trong truyền ra.
"Em thật sự không nói cho Tịch Tịch, là con bé vừa rồi mới đột nhiên gọi điện thoại tới, nói biết chuyện anh nằm viện, muốn đến thăm anh, em còn có thể ngăn cản sao."
"Không chữa không chữa nữa, thu dọn đồ đạc, chúng ta về nhà." Cha Lâm đột nhiên nổi giận, sống chết phải xuất viện.
Tiếng khóc của mẹ Lâm cũng từ bên trong truyền ra: "Ông Lâm, anh đừng cứng đầu như vậy, anh yên tâm, chúng ta bán nhà đi, tiền phẫu thuật chắc chắn không thành vấn đề."
Ngay sau đó, chính là âm thanh những bệnh nhân khác trong phòng bệnh khuyên nhủ cha Lâm.
Lâm Tịch cảm giác được bàn tay nhỏ bé nắm chặt tay cô, rất hiển nhiên, tiếng cãi vã của cha mẹ Lâm trong phòng bệnh đã dọa cậu bé sợ.
"Đừng sợ, chúng ta đi vào tìm bọn họ." Lâm Tịch trấn an xoa xoa cái đầu nhỏ của Đông Đông.
Dứt lời, cô giơ tay gõ cửa phòng bệnh hai tiếng, rồi trực tiếp đẩy cửa đi vào.
Mọi người trong phòng nghe được động tĩnh, đồng loạt quay đầu nhìn về phía cửa.
Sau khi nhìn thấy Lâm Tịch, một đôi vợ chồng trên giường bệnh kích động gọi: "Tịch Tịch.
Nhưng mà, sau khi nhìn thấy diện mạo của cha mẹ Lâm, Lâm Tịch trực tiếp ngây dại.
Lúc trước ở trong trí nhớ của nguyên thân, đối với cha Lâm mẹ Lâm cô chỉ đại khái có ấn tượng mơ hồ, nhưng hôm nay vừa nhìn thấy, cô trăm triệu lân cũng không nghĩ tới, tướng mạo của cha Lâm mẹ Lâm vậy mà lại giống y như đúc cặp vợ chồng giáo sư đã vê hưu của học viện hí khúc lúc còn trẻ, vốn là hàng xóm kiếp trước của cô!
Đôi vợ chồng giáo sư kia đều họ Vương, khi đó Lâm Tịch mười một tuổi, cho nên gọi bọn họ là ông bà Vương.
Khi đó bà Lâm cả ngày bận rộn yêu đương, Lâm Tịch chênh lệch không nhiều lắm khoảng từ 11 đến 15 tuổi, sau khi về đến nhà đại đa số thời gian đều ở bên nhà bọn họ.
Họ dạy cô làm bài tập về nhà, nấu cho cô tất cả các món đồ ăn ngon và dạy cô hát hí khúc, họ thực sự đối xử rất tốt với cô.
Ông bà Vương cả đời không có con, lúc ấy Lâm Tịch còn nghĩ tới, nếu như mình là con của bọn họ thì thật tốt, chắc chắn sẽ rất hạnh phúc. Cho dù là sau khi bà Lâm bất ngờ qua đời, cô được đón tới nhà họ Triệu, nếu như có thời gian sẽ luôn tới Vương gia thăm bọn họ, ở chung nhiều năm như vậy, ông bà Vương đều coi cô như cháu gái mà cưng chiều, cô cũng coi bọn họ là người thân của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận