Làm Cá Mặn Ở Chương Trình Tạp Kỹ Yêu Đương Sau Tôi Bạo Hồng

Chương 83:

Chương 83:Chương 83:
Chương 83:
Đối với việc Lâm Tịch không ra bài theo lẽ thường, nhóm nhân viên công tác hiển nhiên đã có chút quen thuộc, sau một khi im lặng một lúc, cuộc phỏng vấn vẫn tiếp tục.
"Bình thường cô thích nghe thầy Lục hát không, thích nhất là bài nào?" Chị gái phỏng vấn vẫn quật cường hỏi theo đề cương.
Nghe được câu hỏi này, Lâm Tịch sửng sốt, vẻ mặt hiếm thấy có thêm vài tia mờ mịt, môi há ra vài lần, vài giây sau mới chần chờ nói: "Kỳ thật, bình thường tôi cũng không nghe nhạc, nói ra thật xấu hổ, bài hát của thầy Lục tôi đúng là chưa từng nghe qua.
Phản ứng đầu tiên của mọi người là không thể nào!
Lục Ly Bạch là người đứng đầu giới âm nhạc Hoa ngữ hiện nay, mặc dù hai năm nay không phát hành album mới, nhưng rất nhiều bài hát của anh vẫn liên tục đứng đầu trên các bảng xếp hạng âm nhạc lớn, tuyệt đối là kiểu muốn bỏ qua cũng không bỏ qua được.
Hơn nữa Lâm Tịch lúc trước làm những gì, bây giờ ở tổ tiết mục tổ có thể nói là không hề có độ tin cậy, cho nên, lúc này mọi người bọn họ chắc chắn Lâm Tịch lại đang giở trò quỷ, qua loa lấy lệ với bọn họI
Nhưng mà sự thật là Lâm Tịch lần này thật sự không có qua loa, đời trước cô không có sở thích nghe các bài hát đang lưu hành, sau khi xuyên tới nơi này lại càng là không có thời gian tìm hiểu rõ những thứ này, cho nên cho tới bây giờ cô quả thật chưa từng nghe qua các bài hát của Lục Ly Bạch.
Lâm Tịch bất đắc dĩ giải thích: "Tôi thật sự không hay nghe nhạc, thật không lừa mọi người, tôi thê."
"Vậy bình thường cô đeo tai nghe là đang nghe cái gì?" Đạo diễn vẫn luôn không nói chuyện rốt cục nhịn không được, trực tiếp nghi ngờ nói.
Vẻ mặt Lâm Tịch thản nhiên vô cùng: "Chỉ nghe chút hí khúc, bình kịch, tiểu khúc gì đó."
Mọi người đều là vẻ mặt 'Cô nhìn chúng tôi giống như sẽ tin cô sao.
Lâm Tịch trừng mắt nhìn: "Vậy thôi được rồi, mọi người nói xem phải làm thế nào mọi người mới có thể tin tưởng tôi?
Đạo diễn suy nghĩ một lát rồi nói: “Trừ phi cô hát một đoạn.”
Lâm Tịch có chút mơ hồ: "Hát cái gì?
"Không phải cô nói cô hay nghe hí khúc, bình kịch, tiểu khúc gì đó sao, không phải một câu cũng không biết hát đấy chứ." Đạo diễn nói.
Lâm Tịch: .... Đã muốn hỏi rồi thì chớ, đang yên đang lành sao đột nhiên còn muốn cô biểu diễn tài nghệ?
Tuy nhiên khi cô nhìn thấy dáng vẻ đạo diễn 'Tôi chống mắt lên xem cô còn bao biện kiểu gì, trong nháy mắt ỉu xìu.
Quả thật đã xác minh câu nói kia, lúc tôi tùy tiện nói dối thì mọi người tin không chút nghi ngờ, nhưng lúc tôi nói thật thì lại không tinl
"Cũng không phải chỉ là tôi xúc phạm cổ nhân nhưng cũng đã có một đời cổ nhân làm ví dụ, Sở Trang Vương có cách thực hiện...'
Lâm Tịch lên tiếng không hê báo trước, hát thì hát, ai sợ ai chứ.
Mọi người hiển nhiên sửng sốt, làm như hoàn toàn không nghĩ tới Lâm Tịch thật sự biết hát, nhưng không thể không nói, còn rất dễ nghe.
Nhìn thấy mọi người mang vẻ mặt 'Ngàn lần vạn lần không ngờ tới, Lâm Tịch nháy mắt thỏa mãn, cô đã nói không lừa bọn họ mà bọn họ còn không tin.
So với những người khác, đạo diễn mới là người càng nghe càng kích động, ông ta trước đây đã làm một chương trình giải trí bình chọn hí khúc truyên thống, bản thân cũng là một người hâm mộ hí khúc, cho nên, Lâm Tịch vừa lên tiếng ông ta đã nghe ra được cô tuyệt đối là người có bản lĩnh.
Cũng đúng như đạo diễn dự đoán, đời trước, trước khi Lâm Tịch đến nhà họ Triệu, vẫn theo bà Lâm ở trong khu dân cư kiểu cũ của bọn họ, đại khái lúc cô mười hai tuổi, có một đôi vợ chồng vê hưu chuyển đến bên cạnh, đều là giáo sư của học viện hí khúc.
Khi đó bà Lâm cả ngày bận rộn yêu đương, sau khi tan học Lâm Tịch thường xuyên ở nhà một mình, hai ông bà sát vách sau khi biết chuyện đã chiếu cố nhiều hơn, có đôi khi làm cơm xong cũng sẽ gọi cô qua ăn cơm, sau đó qua lại thường xuyên cho nên dần trở nên quen thuộc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận