Làm Cá Mặn Ở Chương Trình Tạp Kỹ Yêu Đương Sau Tôi Bạo Hồng

Chương 556: Ngoai Truyên

Chương 556: Ngoai TruyênChương 556: Ngoai Truyên
Chương 556: Ngoại Truyện
Lâm Tịch mang thai lần này cũng không quá vất vả, giai đoạn nghén không có phản ứng gì lớn, sau này bụng ngày càng lớn, toàn bộ quá trình cũng coi như suôn sẻ.
Đương nhiên cũng là nhờ Lục Ly Bạch chăm sóc tốt.
Thời gian trôi qua rất nhanh, Lâm Tịch đã bước vào giai đoạn cuối thai kỳ, ngày dự sinh ngày càng gân, ngoài cô ra thì mọi người xung quanh cũng đều căng thẳng.
Đặc biệt là Lục Ly Bạch, gân như ngày nào cũng không rời cô nửa bước, chỉ cần rời mắt một chút là lại lo lắng đủ thứ.
Hôm nay, Lục Ly Bạch có một sự kiện thương hiệu phải tham dự, sáng sớm đã đưa Lâm Tịch đến nhà họ Lâm. Hiện tại ba mẹ Lâm và Đông Đông đang ở trong nhà của Lâm Tịch, lúc trước khi cô và Lục Ly Bạch mới sống chung không lâu, Lâm Tịch đã chuyển đến sống với anh, căn nhà của cô vẫn để trống.
Sau đó, Đông Đông sắp lên trung học cơ sở, trường học vừa vặn cách tiểu khu này của cô tương đối gần, hơn nữa hoàn cảnh tiểu khu bên này quả thật khá tốt, vì thế Lâm Tịch đã khuyên họ chuyển đến đây.
Tuy nhiên, nhà vẫn đứng tên Lâm Tịch, ban đầu cô muốn chuyển nhượng căn nhà cho họ, nhưng ba mẹ Lâm kiên quyết không đồng ý, thái độ rất cương quyết.
Lâm Tịch thấy thế cũng không tranh cãi với bọn họ thêm nữa, dù sao cô cũng thật lòng coi ba mẹ Lâm và Đông Đông là người nhà, nhà đứng tên ai cũng không quan trọng.
"Đông Đông, vào phòng bếp lấy nho đã rửa xong cho chị con." Mẹ Lâm ở trong phòng bếp hô.
Lâm Tịch ngồi trên sô pha trong phòng khách, nghe vậy vội trả lời: "Mẹ, không cần gọi Đông Đông, con tự đi lấy là được rồi."
Dứt lời, cô định đứng dậy, nhưng do bụng đã quá lớn, việc đứng dậy trở nên khó khăn.
Đúng lúc này, một bóng dáng từ phòng ngủ lao ra, chạy thẳng về phía bếp, vừa chạy vừa nói: "Chị, chị đừng động đậy, em đi lấy, mẹ hay làm rơi nước khi rửa rau, không an toàn."
Lâm Tịch nhìn về phía phòng bếp, bất đắc dĩ cười cười.
Rất nhanh Đông Đông đã bưng nho đi ra, cậu bé ngày nào đã trở thành thiếu niên mười ba tuổi.
Chị, anh rể một lát nữa đến đón chị không?" Đông Đông đưa nho cho Lâm Tịch, hỏi. Lâm Tịch cầm một quả nho, vừa ăn vừa gật đầu: "Đúng vậy, anh rể em vừa mới nhắn tin cho chị, nói là hoạt động đã kết thúc, lát nữa có thể tới."
Đông Đông "B' một tiếng, vẻ mặt như muốn nói lại thôi.
Lâm Tịch nhíu mày: "Thế nào, tìm anh rể em có việc gì sao?"
Đông Đông lắc đầu, nói: "Cũng không có chuyện gì, chỉ là nghe nói phòng Lego của anh rể mới có thêm mấy bộ Lego mới, em tò mò chút thôi."
Lâm Tịch cười nói: 'Chuyện này có gì khó, lát nữa em đi cùng bọn chị về là được."
Đông Đông mắt sáng lên, liếc nhìn về phía bếp, rồi lại như quả bóng xì hơi.
Lúc này, mẹ Lâm cũng từ trong phòng bếp đi ra, trừng mắt liếc cậu bé một cái.
'Lâm Đông Đông, con yên tính chút đi, gân đây đừng qua làm phiền anh rể con, ở nhà cho ngoan, đợi khi nào em bé trong bụng chị con sinh ra rồi, lúc đó con hãng qua."
Lâm Tịch cười nói: "Mẹ, không có việc gì, không phải còn chưa tới dự tính ngày sinh nha, Đông Đông đi qua nhà bọn con cũng chỉ chơi Lego ở trong phòng, vừa vặn cuối tuần, để cho thằng bé đi qua chơi một ngày ởđi.'
Nhưng mẹ Lâm kiên quyết: "Không được, con bây giờ bất cứ lúc nào cũng có thể sinh, đừng để thằng nhóc này qua làm loạn."
Thấy mẹ Lâm quyết như vậy, Lâm Tịch và Đông Đông liếc nhìn nhau một cái rồi đành thôi.
Hôm đó, Lục Ly Bạch tới đón Lâm Tịch, hai người ăn cơm tối ở nhà họ Lâm xong mới trở về.
Đúng như mẹ Lâm nói, tối hôm đó Lâm Tịch vỡ nước ối, vừa đưa đến bệnh viện không lâu thì sinh hạ một bé gái đáng yêu, Lục Ly Bạch cuối cùng cũng toại nguyện.
Hai người sớm đã đặt sẵn tên cho con, dù là trai hay gái, đều gọi là Quả Quả, ý nghĩa là kết tinh tình yêu của họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận