Làm Cá Mặn Ở Chương Trình Tạp Kỹ Yêu Đương Sau Tôi Bạo Hồng

Chương 306:

Chương 306:Chương 306:
Chương 306:
Sau khi diễn, Lâm Tịch cũng ý thức được một số vấn đề của bản thân, ví dụ như lời thoại của cô rõ ràng yếu hơn các diễn viên khác không ít, còn có một số vấn đề khác, đều phải cần tìm giáo viên phụ đạo cho cô.
Nghiêm Thừa Kiệt thấy nghệ sĩ nhà mình cầu tiến như vậy, rất là vui mừng, đương nhiên phải thỏa mãn yêu cầu của cô, tiết học biểu diễn nhất định phải sắp xếp lại một lân nữa.
Lâm Tịch ở nhà nghiên cứu kịch bản hai ngày, đảo mắt đã đến cuối tuân.
Lúc trước Nghiêm Thừa Kiệt đề nghị người nhà của hai người cùng đi khu nghỉ dưỡng suối nước nóng ở vùng ngoại ô, cô và cha mẹ Lâm cũng đã thương lượng xong xuôi.
Sáng sớm thứ bảy, cả nhà Lâm Tịch hăng hái bừng bừng đón xe đi đến làng du lịch.
Đây là một làng du lịch cao cấp, nếu muốn hẹn trước thì phải có chế độ hội viên.
Cả nhà Nghiêm Thừa Kiệt tới trước, bất kể là hẹn trước hay là hội viên, Lâm Tịch đương nhiên đều không có, vì thế lúc bọn họ tới thì trực tiếp bị ngăn lại ở bên ngoài làng du lịch.
Vì thế, Lâm Tịch cũng chỉ có thể gọi điện thoại cho Nghiêm Thừa Kiệt, bảo anh ấy tới cửa đón bọn họ.
Chỉ là cô chờ đợi một lúc, lại nhìn thấy Đỗ Thành Du dắt Tiểu Bảo đi ra.
Từ xa đã nghe Tiểu Bảo gọi: "Chị Tịch, Đông Đông, em và cậu tới đón chị!"
Lâm Tịch nhìn thấy hai người, không khỏi có chút ngoài ý muốn: "Anh Nghiêm và chị Vi không tới sao?"
Đỗ Thành Du cười trả lời: "Đến rồi, thân thể Vi Vi không thoải mái lắm, Thừa Kiệt ở trong phòng với em ấy."
Lâm Tịch vội quan tâm nói: "Chị Vi làm sao vậy?”
Tiểu Bảo đứng một bên giơ tay đáp: "Con biết! Trong bụng mẹ con có em gái rồi."
Lâm Tịch vẻ mặt vui mừng, cười nói: "Chuyện tốt, chuyện tốt, vậy lát nữa em phải chúc mừng anh Nghiêm và chị Vi mới được."
Đỗ Thành Du nhẹ gật đầu, giống như phụ họa lời Lâm Tịch nói.
Nhưng Tiểu Bảo bĩu môi nói: "Ba nói, trong bụng mẹ có em gái nhỏ, bảo con đừng quấn lấy bắt mẹ dẫn con đi chơi, sẽ mệt lắm."
Đỗ Thành Du xoa xoa đầu Tiểu Bảo, hỏi: "Sao, cậu đặc biệt tới chơi với con, con không vui à?”
Tiểu Bảo cười hì hì: "Vui vẻ, đương nhiên là vui rồi, con thích cậu nhất." Đỗ Thành Du cười cười ấn vào trán cậu nhóc, ngẩng đầu nhìn Lâm Tịch, hỏi: "Nghe nói bác trai bác gái cũng tới, tôi qua đó chào hỏi trước."
Nghe vậy, Tiểu Bảo cũng hết nhìn đồng tới nhìn tây nói: 'Đúng vậy, không phải nói Đông Đông cũng sẽ tới sao, Đông Đông đâu, sao em không thấy anh ấy?"
Lâm Tịch cười chỉ chỉ chiếc xe cách đó không xa, nói: Đông Đông và mẹ em hơi say xe, ba em ở trong xe chăm sóc bọn họ."
Đỗ Thành Du vừa nghe vậy thì vội vàng nói: "Vậy mau vào đi, phòng của hai người đã chuẩn bị xong rồi, vào nghỉ ngơi đi."
Lâm Tịch đương nhiên là không có vấn đề, vì vậy vội vàng đi kêu cha Lâm và mẹ Lâm xuống xe.
Trong làng du lịch không thể dừng xe, Đỗ Thành Du và Tiểu Bảo ngồi xe ngắm cảnh bên trong tới, vừa vặn là loại xe mui trân này cũng có thể giảm bớt chứng say xe.
Đỗ Thành Du trên đường đi rất tận trách, mang theo cả nhà Lâm Tịch vào ở, sau khi đưa mọi người tới phòng mẹ Lâm, còn đặc biệt đi tìm nhân viên phục vụ gọi hai ly nước chanh.
Đỗ Thành Du đưa nước chanh trong tay cho Lâm Tịch, nói: "Tôi vừa hỏi nhân viên phục vụ, bọn họ nói người say xe uống chút nước chanh có thể giảm bớt một ít, nếu không để cho bác gái và Đông Đông thử xem?"
Lâm Tịch cảm kích gật đầu, nói: "Cảm ơn anh."
Cô vội vàng đưa cho mẹ Lâm một ly, sau đó tự mình đút một ly khác cho Đông Đông uống, sau khi hai người uống mấy ngụm, quả nhiên tình trạng đã giảm bớt không ít, nhìn cũng không khó chịu như trước nữa. Ông Lâm thấy thế cũng yên lòng, xoay người nhìn Đỗ Thành Du, nói: "Tiểu Đỗ à, vất vả cho cháu rồi, bận trước bận sau chăm sóc chúng ta."
Bạn cần đăng nhập để bình luận