Làm Cá Mặn Ở Chương Trình Tạp Kỹ Yêu Đương Sau Tôi Bạo Hồng

Chương 200:

Chương 200:Chương 200:
Chương 200:
Lâm Tịch cười cười, cũng không để lời này trong lòng, chỉ coi là thím Ngô vừa thuận miệng nói ra.
-Thím Ngô, con....
Cô dừng một chút, nói: 'Cha mẹ của con đâu rồi, tại sao Đông Đông lại ở nhà của thím vậy?"
Nghe nói như thế, thím Ngô thở dài: "Xem ra, cha mẹ con không nói cho con biết, cha con nằm viện, mẹ con đang ở bệnh viện chăm sóc ông ấy, Đông Đông không ai trông, để ở nhà thím, thím thuận tiện trông giúp.'
Lâm Tịch giật mình: "Nằm viện? Cha, cha con làm sao vậy?”
Thím Ngô lại thở dài, nhìn Lâm Tịch muốn nói rồi lại thôi: "Con vẫn nên đến bệnh viện xem trước đi, cha con đã nằm viện hai tuần rồi."
Nghe nói như thế, Lâm Tịch vô thức nhíu mày: “Được, cám ơn thím Ngô, con gọi điện thoại cho mẹ hỏi xem ở bệnh viện nào.”
Mặc kệ như thế nào, lần này nhất định phải đi bệnh viện, tối thiểu phải xem trước là tình huống gì.
Chỉ là, ngay khi Lâm Tịch xoay người chuẩn bị rời đi, vạt áo đột nhiên bị túm lại.
Cô quay đầu lại, vừa vặn đối diện với đôi mắt to mang theo chút sợ hãi của Đông Đồng.
Nhóc con kia trừng mắt nhìn, làm như là cố lấy dũng khí rất lớn, lắp bắp nói: 'Chị gái, em, em...
Lâm Tịch ngồi xổm xuống, cố gắng khống chế ánh mắt của mình, giọng nói dịu dàng: “Sao vậy, từ từ nói, không vội.'
Nhóc con kia như được giọng điệu của Lâm Tịch trấn an, lắc lư cái đầu nhỏ, nói ra: "Chị gái, em muốn đi cùng chị đi thăm ba ba, có thể không?” Lâm Tịch suy nghĩ một chút, nhóc con kia nhìn rất ngoan, mang theo hẳn là cũng không có vấn đề gì.
"Tịch Tịch, con mang Đông Đông cùng đi đi, đứa nhỏ này ngoan, không khó trông. Thím Ngô cũng đứng một bên khuyên nhủ.
Lâm Tịch gật đầu, thuận tay xoa xoa cái đầu nhỏ của cậu bé: "Được, chị dẫn em đi cùng."
Chỉ là, ngay lúc cô chuẩn bị đứng lên, đột nhiên chú ý tới trên mông quân của cậu bé có một cái lỗ.
Thím Ngô nhìn theo tâm mắt Lâm Tịch: "Ôi chao, Đông Đông, cái quần này của con bị rách lúc nào vậy, nhìn thím bận rộn cả sáng nay, lại không chú ý tới, Tịch Tịch, thật ngại quá.'
Lâm Tịch vẫn có thể phân biệt tốt xấu, trong thời điểm này người ta nguyện ý vươn tay giúp đỡ, dù thế nào cũng không có đạo lý oán giận. "Thím Ngô, thím ngàn vạn lần đừng nói như vậy, là chúng con nên cám ơn thím, hỗ trợ chăm sóc em trai con, trẻ con vốn ngồi không yên, đây là chuyện rất bình thường."
Thím Ngô vội vàng khoát tay, nói: "Đều là hàng xóm nhiều năm, giúp đỡ một tay cũng là việc nên làm, nói cảm ơn hay không thì khách khí.”
Lâm Tịch cười cười, cũng không phản bác: "Thím Ngô, con mang Đông Đông về nhà thay quần trước đã."
Dứt lời, cô lập tức lấy chìa khóa tùy thân ra, mở cửa vào Lâm gia.
Trong mắt thím Ngô hiện lên một tia vui mừng, trước khi Lâm Tịch vào cửa, gọi cô lại.
"Tịch Tịch à, lân này trở về, thím Ngô thấy con hiểu chuyện hơn không ít, cũng nói với con một câu thật lòng, đứa trẻ ngốc, các con đều là người một nhà, con cũng đừng giận dỗi với cha mẹ, dù sao, lần này cha con bệnh rất nặng..."
"Ôi chao, mau vào đi, thím Ngô cũng không nói nhiều, không nói nữa."
Lâm Tịch có thể nhìn ra thím Ngô không có ác ý, ít nhất trong trí nhớ của nguyên thân, thím Ngô này cũng không tệ lắm, cũng không nói chuyện phiếm gì ở bên tai nguyên thân, bình thường đối với nhà bọn họ cũng rất nhiệt tình.
"Cảm ơn thím Ngô, con biết rồi." Lâm Tịch gật đầu, trả lời.
Sau khi vào Lâm gia, Lâm Tịch cũng không trì hoãn, đầu tiên là để cho cậu bé dẫn mình đi tìm một cái quân lành lặn để thay, sau đó lại gọi điện thoại cho mẹ nuôi của nguyên thân, sau khi hỏi rõ ràng địa chỉ bệnh viện, lập tức dẫn theo Đông Đông đón xe đi bệnh viện.
Ngồi trên xe, Lâm Tịch nghĩ đến vừa rồi trong điện thoại mẹ Lâm còn cố gắng giấu diếm chuyện cha Lâm bị bệnh, lập tức không khỏi thở dài.
Người một nhà này thật sự là rất lương thiện, cũng rất thương cô con gái nuôi như nguyên thân, đã đến thời điểm này vậy mà còn nghĩ không muốn để cô ấy lo lắng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận