Làm Cá Mặn Ở Chương Trình Tạp Kỹ Yêu Đương Sau Tôi Bạo Hồng

Chương 196:

Chương 196:Chương 196:
Chương 196:
"Đầu tiên thì sao, tính tình thối, có bệnh sạch sẽ, chứng OCD, còn có những dục vọng thắng bại kỳ cục kia nữa, sau đó, tửu lượng còn không tốt, dùng ngôn ngữ của người trẻ các con, là hội tụ đủ mọi tính xấu, con nói xem con gái nhà người ta cũng không phải cuồng chịu ngược, thích con không phải là tự mình chịu tội sao!"
Sắc mặt Lục Ly Bạch càng ngày càng khó coi, nhưng Thẩm Tuệ hiển nhiên căn bản không chú ý tới.
Bà ấy nói xong, lại bắt đâu tự mình u sâu: "Ai da, quan trọng nhất là, cái đức hạnh này của con rốt cuộc có theo đuổi được người ta hay không, nếu không được, mẹ dạy con một chút.'
Nghe vậy, sắc mặt Lục Ly Bạch khẽ biến: "Mẹ dạy con? Mẹ biết sao?"
Thẩm Tuệ nói như đương nhiên: "Đó là tất nhiên, nhớ năm đó chính là mẹ theo đuổi cha..."
Nói được một nửa, bà ấy dường như thức được có gì đó không thích hợp, vội vàng ngậm miệng.
Nhưng chuyện này hiển nhiên đã chậm, Lục Ly Bạch dường như đã bắt được nhược điểm của Thẩm Tuệ, như cười như không nói: "Nhưng trước kia không phải mẹ đều nói, là cha con theo đuổi mẹ sao?"
Ánh mắt Thẩm Tuệ có chút né tránh: "Đúng vậy, chính là cha con theo đuổi mẹ trước, không tin, con hỏi cha con đi.
Lục Ly Bạch "ha ha" hai tiếng, nói: "Cha con hiện tại đã bị vợ quản nghiêm, con hỏi ông ấy có tác dụng gì không."
Nghe vậy, Lục Khải Văn ở một bên yên lặng chen vào một câu: “Đừng coi thường "vợ quản nghiêm”, đây chính là mỹ đức của dân tộc Trung Hoa, cũng đều vì gia đình hòa thuận, sớm muộn gì con cũng sẽ có ngày này.'
Lục Ly Bạch không nói gì nữa, xoay người trở vê phòng ngủ trên lầu.
Nhìn thân ảnh Lục Ly Bạch biến mất ở hành lang lầu hai, Thẩm Tuệ lúc này mới theo bản năng thở phào nhẹ nhõm.
"Anh nói xem, thằng nhóc này càng ngày càng lắm chiêu, thiếu chút nữa đã khiến cho em lỡ lời."
"Chẳng qua, năm đó chúng ta là theo đuổi lẫn nhau, mặc dù là em theo đuổi anh trước, nhưng sau đó không phải là anh cũng theo đuổi em sao, nếu nói như vậy, em nói cũng không sai mà, cho nên em chột dạ cái gì chứ?”
Lục Khải Văn đỡ trán: "Em nói xem, hai mẹ con em vừa gặp mặt đã phân cao thấp rồi, có thú vị không?”
Trọng điểm là ai cũng không nhường ai, thật sự giống như nhất định phải thắng. Ai da, Lục Khải Văn liếc Thẩm Tuệ một cái, đáy mắt xẹt qua một tia bất đắc dĩ, bà ấy còn luôn nói cũng không biết ham muốn thắng bại kỳ cục của con trai là theo ai, không phải bà ấy thì còn có thể là ai.
"Thú vị, cũng thú vị." Thẩm Tuệ vui tươi hớn hở nói.
Dứt lời, bà ấy lấy di động ra, lại không biết lấy từ đâu ra một đoạn video đưa tới trước mặt Lục Khải Văn, để ông ấy xem.
Lục Khải Văn liếc mắt, không khỏi sửng sốt: "Em không xóa à?”
Thẩm Tuệ nhíu mày, trả lời: "Đương nhiên không có. Chẳng qua, em nói lời giữ lời, vê sau chắc chắn sẽ không dùng thứ này uy hiếp nó nữa."
Nhưng mà, đây chính là quà gặp mặt bà ấy tặng con dâu tương lai, bà ấy không nỡ xóa đâu.
Dù sao, đoạn video này vô cùng khó có được, đó là lúc Lục Ly Bạch năm tuổi, bị Thẩm Tuệ lừa gạt ghi lại video hứa hẹn "Ông xã 24 tốt", không cho con dâu tương lai xem thì chẳng phải là quá đáng tiếc sao.
Sau khi Lục Ly Bạch ăn cơm tối xong ở nhà họ Lục, cũng không cho người tới đón, mà tùy tiện lái một chiếc xe từ ga ra rời đi.
Sau khi trở lại căn hộ, anh hiếm khi không đi tắm rửa trước, mà là trực tiếp ngồi ở trên sô pha, nhìn điện thoại di động sững sờ.
Tuy rằng lúc trước ở nhà họ Lục, biểu hiện của anh không có gì khác thường, nhưng không thể không thừa nhận, những lời nói kia của bà Thẩm quả thật đã ảnh hưởng đến anh.
Một lúc lâu sau, Lục Ly Bạch lẩm bẩm nói: "Cho nên, cô ấy là bởi vì cảm thấy mình phiền, nên mới có thể vui vẻ như vậy khi cả hai chia tay nhau sao..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận