Làm Cá Mặn Ở Chương Trình Tạp Kỹ Yêu Đương Sau Tôi Bạo Hồng

Chương 422:

Chương 422:Chương 422:
Chương 422:
Cô ấy ở tuổi này rồi, khẳng định không có thể lực của người trẻ tuổi, nếu như sắp xếp hành trình quá kín thì thân thể của cô ấy cũng chịu không nổi.
Trân Huy ngượng ngùng gãi gãi đầu, nói: Cái này tôi không dám nhận công, Lâm Tịch biết tiếng Pháp, phần lớn kế hoạch này đều là cô ấy làm, tôi chỉ giúp chút ít.
Hai người đều kinh ngạc nhìn về phía Lâm Tịch, trăm miệng một lời nói: “Cô biết tiếng Pháp?”
Lâm Tịch cười cười, nói: "Biết một chút.
Hứa Phong vẻ mặt sùng bái nói: "Chị Tịch Tịch, chị thật lợi hại, tôi nghe người ta nói tiếng Pháp rất khó học, còn khó hơn tiếng Anh nhiều."
Lâm Tịch cười lắc đầu, nói: "Tôi cũng chỉ biết một số câu giao tiếp hàng ngày cơ bản thôi, không giỏi lắm đâu."
"Chẳng qua là khuyết điểm của bản hướng dẫn này cũng rất rõ ràng, chúng ta có thể không chơi được nhiều nơi lắm đâu." Lâm Tịch nói: " Mọi người lát nữa cùng nhau xem thử, có cân bổ sung gì không."
Điều này Vệ Văn Kỳ không quan tâm, ở một mức độ nào đó, quan điểm du lịch của cô ấy và Lâm Tịch khá giống nhau.
"Tôi cũng không có ý kiến, đợi những người khác đến chúng ta cùng thảo luận thêm.' Vệ Văn Kỳ nói.
Bữa sáng được phục vụ tại khách sạn và đã bao gồm trong chi phí lưu trú.
Thẩm Nhân Nhân rất nhanh đã tắm rửa và chuẩn bị xong, nhìn thấy đây bàn đồ ăn ngon, cô ấy liền không thể kìm chế được.
"A, tôi sắp chết đói rồi, nhiều đồ ăn ngon như vậy sao."
Lâm Tịch vừa cười vừa bày đồ ăn: "Cô nhẫn nại một chút, đợi người đến đông đủ là có thể ăn rồi."
'Đúng vậy, Diệu Hân và Manh Manh sao còn chưa xuống, không phải là ngủ quên chứ?”
Những người khác theo bản năng lắc đầu, hiển nhiên cũng không rõ lắm.
Thẩm Nhân Nhân nhìn mấy người bọn họ, vừa định nói cái gì đó nhưng chú ý tới camera ở một bên, lại nuốt lời nói bên miệng trở vê.
Trân Huy nói: "Thôi quên đi, để tôi đi gõ cửa hỏi một chút, thời gian không còn sớm nữa, đừng chậm trễ thời gian ra ngoài."
Dứt lời, anh ta lập tức đứng dậy ởi lên lâu.
Lâm Tịch vừa nãy đã chú ý đến biểu hiện khác lạ của Thẩm Nhân Nhân, vì vậy thừa dịp vô ấy đi rửa tay, cô đã đi theo: "Làm sao vậy, vừa rồi cô có phải muốn nói cái gì hay không?”
Thẩm Nhân Nhân gật đầu, thấp giọng nói: "Lúc nãy tôi đi xuống lầu có đi ngang qua của phòng của hai người bọn họ, nghe thấy trong phòng bọn họ có tiếng động, giống như đang cãi nhau.'
Lâm Tịch không khỏi sửng sốt, Vu Diệu Hân và Dư Manh Manh cãi nhau?
Tối qua khi họ về phòng vẫn còn tốt, còn nói cái gì là Song Ngư kết hợp, vậy mà một đêm đã nháo nhào lên rồi?
Theo lý không nên như vậy, mới đến ngày đầu tiên, có thể xảy ra mâu thuẫn gì nghiêm trọng chứ, mọi người đều là nghệ sĩ, ít nhiều cũng phải để ý đến ảnh hưởng, không nên cãi nhau mới phải.
Rất nhanh, Trân Huy đã từ trên lầu đi xuống, phía sau anh ta có Vu Diệu Hân và Dư Manh Manh đi theo.
Sắc mặt ba người rõ ràng đều không đúng lắm, Trần Huy thì đỡ hơn, chỉ có chút lúng túng, còn Vu Diệu Hân cùng Dư Manh Manh thì rõ ràng có thể cảm giác được hai người không thích hợp.
Vu Diệu Hân coi như vẫn biết cách cư Xử, sau khi cô ta xuống lầu, đầu tiên là cùng mọi người nói tiếng xin lỗi, nói mình tới trễ.
Dư Manh Manh này không biết là tâm tính trẻ con hay là tính tình đại tiểu thư, từ đầu tới cuối đều không nói một câu, giống như là người khác nợ tiên cô †a vậy.
Buổi sáng sớm mà không khí đã căng thẳng như vậy, mọi người ít nhiều cũng cảm thấy không thoải mái, có lẽ chỉ có tổ chương trình là vui nhất.
Dù sao, khách mời càng cãi nhau, chương trình càng có đề tài, đây gân như là định luật bất thành văn của mọi chương trình thực tế.
Nhưng loại tình huống này đối với Lâm Tịch mà nói thì cơ bản không có ảnh hưởng gì, cô cứ ăn uống như thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận