Làm Cá Mặn Ở Chương Trình Tạp Kỹ Yêu Đương Sau Tôi Bạo Hồng

Chương 184:

Chương 184:Chương 184:
Chương 184:
Nghe xong, Lâm Tịch trừng mắt nhìn, sắc mặt có chút khó xử: "Nhưng mà, tôi thật sự không hiểu âm nhạc, sợ không thể cho anh lời khuyên gì cả."
Cô thích hí khúc, nhưng chỉ là sở thích cá nhân, tóm lại cũng không phải chuyên nghiệp, càng không nói đến việc cô lại dốt đặc cán mai đối với âm nhạc, đây không phải là làm lỡ dở người ta sao?!
Lục Ly Bạch lại nói: Không sao, cô không cần áp lực gì, cứ tùy tiện nghe một chút là được, có kiến nghị hay không cũng không sao.'
Anh đã nói đến nước này, Lâm Tịch cũng không có gì lý do gì để từ chối, vì thế gật đầu đồng ý.
Lục Ly Bạch thấy thế, cũng đứng dậy ngồi xuống trước đàn dương cầm, vừa đàn vừa hát. Đây là lần đâu tiên Lâm Tịch nghe Lục Ly Bạch hát trực tiếp, cảm giác hoàn toàn khác so với khi nghe trên các ứng dụng âm nhạc, giọng hát dịu dàng mang theo chút mê hoặc, khiến người nghe không tự chủ được mà chìm đắm.
Đặc biệt là lúc Lục Ly Bạch hát đến phần hí khúc, cô thật sự đã bị kinh diễm một phen.
Sau khi tiếng đàn dương cầm dừng lại, Lâm Tịch thật sự bối rối, quả nhiên đúng như cô dự đoán, không nghe ra được gì cả.
"Thật ngại quá, hình như tôi thật sự không làm được." Lâm Tịch chắp tay trước ngực. Ngoại trừ dễ nghe ra, trong đầu tôi không có từ nào khác."
Lục Ly Bạch cũng không miễn cưỡng, cười cười nói: 'Không sao, coi như hát cho cô nghe một bài.
"Tôi đây thật đúng là vinh hạnh quá mà." Lâm Tịch trả lời. Hai người cũng không xoắn xuýt nữa, ngồi trên sô pha bên cạnh tùy tiện nói chuyện một lúc.
Lục Ly Bạch đơn giản kể lại dự tính ban đầu khi sáng tác ca khúc này của anh, cũng như chặng đường khó khăn trong quá trình sáng tác.
Sau khi Lâm Tịch kiên nhẫn nghe xong, suy nghĩ một chút, cũng dùng kiến thức của mình giải thích thêm.
ebookshop.vn - Ebook truyện giá rẻ
"Cá nhân tôi cảm thấy, thật ra có thể thay đổi giọng hát một chút, thử hát giống giọng hát thịnh hành một chút, không cần nhất định phải thành đổi giọng hát của hí kịch hoàn toàn."
Nên nói như thế nào đây, lúc Lâm Tịch vừa mới nghe cô đã mơ hồ có một loại cảm giác, trong khi Lục Ly Bạch hát hí khúc, giọng hát so với những khúc hát khác, cảm giác như là hai ca khúc, ừm, cảm giác giống như có chút đột ngột đi.
"Cách nói này hình như cũng không đúng, tôi chỉ cảm thấy việc thêm yếu tố hí kịch vào các bài hát thịnh hành, thực ra là để làm cho nó nghe sâu lắng hơn, mang lại cảm giác mạnh mẽ cho người nghe.
"Vậy hoặc là, có thể dùng nhạc cụ hiện đại làm bối cảnh, sau đó đi hát theo giọng hí khúc hay không, điều này hình như cũng có chút vấn đề...
Lâm Tịch thật sự là càng nói càng loạn, mấy thứ đồ chơi này thật sự vẫn cần người chuyên nghiệp mới có thể giải thích rõ ràng, cô không nên làm bừa, nếu không lại khiến Lục Ly Bạch đi sai đường thì càng hỏng bét.
"Thôi quên đi, vừa rồi tôi chỉ nói lung tung thôi, anh coi như tôi chưa từng nói đi. Lâm Tịch nói.
Lục Ly Bạch nhíu mày, lúc này hiển nhiên đã rơi vào suy nghĩ của mình. Dùng nhạc đệm pop, để hát hí khúc? Mang lại cảm giác kích thích mạnh mẽ, chẳng hạn như âm thanh điện tử?
Chờ đã, có vẻ như anh đã biết điều làm anh bối rối trong khoảng thời gian này là ở đâu rồi.
Lục Ly Bạch đột nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt mừng như điên: "Tôi nghĩ tôi đã hiểu vấn đề nằm ở đâu rồi!"
Lâm Tịch vẻ mặt mờ mịt, anh đã hiểu? Vậy cô đã nói gì?
Cũng rất kỳ lạ, những thứ lộn xộn vừa rồi cô nói, chính cô còn không hiểu rõ mài
Nhưng mà Lục Ly Bạch lúc này căn bản không có thời gian giải thích cho cô, trực tiếp cầm lấy bút trên bàn, rút ra một tờ giấy trắng, viết viết vẽ vẽ gì đó.
Khi anh chìm đắm vào sáng tác, Lâm Tịch đã bị gạt sang một bên, để không quấy rầy Lục Ly Bạch, vì thế cô lẳng lặng đi ra ngoài tìm Tiền Tiến và mọi người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận