Làm Cá Mặn Ở Chương Trình Tạp Kỹ Yêu Đương Sau Tôi Bạo Hồng

Chương 84:

Chương 84:Chương 84:
Chương 84:
Khi đó cô cũng không có sở thích nào khác, một lần tình cờ nghe được hai người hát vài câu, làm nũng với bọn họ nói rằng cô muốn học.
Hai ông bà vừa nghe đã vui vẻ, giống như không nghĩ tới chuyện một đứa trẻ sẽ thích cái này, luôn miệng đồng ý.
Ngay từ đầu bọn họ chỉ tùy tiện dạy dỗ cô một chút, vốn tưởng rằng một đứa bé chỉ có thể kiên trì học hai ngày sẽ không còn hứng thú, ai biết Lâm Tịch lại kiên trì cứ như vậy ngày qua ngày, cô cũng học được chút da lông.
Tuy nhiên sau đó trở vê nhà họ Triệu, không có cơ hội học tập, chỉ có thể nhân lúc rảnh rỗi vô sự, tự mình hát một bài giải sầu.
Sau khi hát xong một đoạn, Lâm Tịch cảm thấy cũng đủ rồi cho nên chuẩn bị dừng lại, ai ngờ đạo diễn không biết từ nơi nào mở một đoạn nhạc đệm, vậy mà không hề bị lệch tiết tấu, sau đó còn bày ra vẻ mặt cổ vũ 'Tiếp tục tiếp tục, không nên dừng ' nhìn nàng.
BỊ nhạc đệm kéo vào, Lâm Tịch không còn cách nào khác chỉ có thể tiếp tục hát tiếp: 'Hứa nương nương, Hứa nương nương từ từ kính rượu trên đài, đột nhiên giận giữ thổi tắt ánh nến..."
Phòng phỏng vấn là một phòng họp bên cạnh phòng khách ở lầu một, vì đảm bảo có không khí lưu thông trong phòng, cho nên cửa chỉ khép hờ, giọng hát của Lâm Tịch xuyên qua khe cửa, bay tới trong sân.
Đúng lúc Lục Ly Bạch cùng trợ lý Tiểu Từ trở về từ bên ngoài, nghe được giọng hát này bước chân bất giác dừng lại.
'A, đây là ai đang hát hí khúc vậy, là kinh kịch sao, hát rất hay nha." Tiểu Từ tò mò nhỏ giọng lâm bầm một câu. Ánh mắt Lục Ly Bạch nhìn về phía phòng phỏng vấn: "Không phải, là bình kịch.
Tiểu Từ cái hiểu cái không gật đầu,A'" một tiếng, hỏi: "Đúng rồi, anh Lục, lần trước anh bảo anh Tiền giúp anh liên hệ giáo viên ở học viện hí khúc, album mới vẫn chưa xác định ca khúc chủ đề của anh có phải có đột phá ở chỗ này hay không.”
Lục Ly Bạch khẽ "Ừ" một tiếng.
Ca khúc chủ đề của album mới đúng là có phong cách thiên về phong cách cổ xưa, anh muốn thêm yếu tố hí khúc vào ca khúc mới, ví dụ như cách hát, giọng hát của âm nhạc thịnh hành làm sao có thể dung hợp tốt hơn, xem như thử nghiệm mới vê phương diện âm nhạc trong hai năm qua.
Hai người nói chuyện, bước chân không ngừng, rất nhanh đã đi tới cửa.
Lục Ly Bạch đứng ở ngoài cửa, từ phòng khách vừa vặn có thể nhìn thấy một góc phòng phỏng vấn, mà Lâm Tịch đúng lúc nghiêng người đứng ở nơi đó.
Khi anh nhìn thấy người biểu diễn là Lâm Tịch, không khỏi ngẩn ra.
"Lại là Lâm Tịch?!" Tiểu Từ thấp giọng kinh ngạc nói.
Đúng lúc này, phân biểu diễn của Lâm Tịch đã kết thúc, sau khi cô dừng lại, ngay sau đó trong phòng vang lên một tràng vỗ tay, đạo diễn cũng khen không dứt miệng.
Trong phòng ngay sau đó lập tức truyền đến một loạt tiếng kéo bàn ghế, cửa cũng bị người từ bên trong kéo ra, hẳn là phỏng vấn đã kết thúc.
Lục Ly Bạch như có điều suy nghĩ nhìn thoáng qua Lâm Tịch, sau đó xoay người lên lâu hai.
Sau khi kết thúc, đạo diễn xem xong toàn bộ nội dung, tổng thể coi như hài lòng, dặn dò tổ biên tập mau chóng cắt nối biên tập, rồi trực tiếp ngồi vào một đống thiết bị quay phim, nhìn tình huống ghi hình của các tổ khách mời.
"Đạo diễn Chu, ăn cơm trưa trước đi, buổi chiều còn phải quay ngoại cảnh." Phó đạo diễn đưa hộp cơm tới.
Đạo diễn nhận lấy hộp cơm, hai người tiếp tục ngôi trước một đống thiết bị, vừa ăn vừa xem.
Bốn cái máy quay phim hiển thị tình huống hiện tại của bốn tổ khách mời, ba tổ khách mời khác đạo diễn cũng không lo lắng, tổ khiến cho ông ta đau đầu nhất là CP Lâm Tịch và Lục Ly Bạch này.
Một người là "tôi không nổi tiếng, tôi chẳng sợ ai", một người là "tôi nổi tiếng, tôi cũng chẳng sợ ai".
Đừng nói là rắc đường, nhìn hai người này ngồi ăn cơm cùng bàn mà cả hai người đều mang vẻ mặt 'Nhìn anh/ cô một cái coi như tôi thua, thật là hết thuốc chữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận