Làm Cá Mặn Ở Chương Trình Tạp Kỹ Yêu Đương Sau Tôi Bạo Hồng

Chương 416:

Chương 416:Chương 416:
Chương 416:
Lâm Tịch cũng không nghĩ nhiều, tiếng Anh của cô không thành vấn đề, bước về phía trước một bước vừa định nói vậy cô đi đi.
Nhưng đúng lúc này, Vu Diệu Hân lại nói trước cô một bước, Tiếng Anh của tôi cũng tạm được.
Lâm Tịch nhún vai, được rồi, vừa lúc cô cũng lười chạy tới chạy lui, mệt người.
Vị trí Trần Huy đứng, vừa lúc không nhìn thấy động tác của Lâm Tịch, liên gật đầu: "Được, vậy Diệu Hân đi cùng tôi.
Dứt lời, hai người xoay người muốn đi ra ngoài.
Lâm Tịch sửng sốt, vội hô một câu: "Chờ đã, Nhân Nhân cô lấy cho Trần Huy ít tiên để thuê xe đi."
Trân Huy vỗ ót một cái, lúc này mới nhớ tới chuyện không lấy tiền.
Mà Thẩm Nhân Nhân cũng bối rối một chút, lúc này mới phát hiện ra thân phận kế toán của mình, vội vàng lấy tiền từ trong ví ra đưa qua.
"Một trăm Euro có đủ không, nếu không tôi đưa ví tiên cho cậu luôn nhé." Thẩm Nhân Nhân nói.
Trân Huy gãi đầu, cậu ta cũng không biết giá cả bên này thế nào.
Thấy thế, Lâm Tịch nói: "Chúng ta nhiều người như vậy một chiếc xe chắc chắn không đủ, cần thuê hai chiếc xe, trước khi đến tôi đã tra giá cả ở đây, đủ rồi."
Trân Huy "A' một tiếng, nói: "Vậy là tốt rồi."
Trên biển chỉ dẫn ở sân bay có ghi hướng dẫn thuê xe bằng tiếng Anh, sau khi Trân Huy và Vu Diệu Hân đi, những người khác liền chờ tại chỗ.
"Tịch Tịch, cô còn kiểm tra giá cả ở đây à?" Thẩm Nhân Nhân có chút ngoài ý muốn nói.
Lâm Tịch cười cười, trả lời: "Ừ, tùy tiện tra một chút."
Thực ra không phải cô tra, mà là trước khi đi, Lục Ly Bạch kéo cô tra, nói là chuẩn bị trước không thừa.
Giờ này đã qua giờ cơm chiều, mọi người hiển nhiên là vừa mệt vừa đói, đều ủ rũ không có sức sống.
"Đói bụng quá, sớm biết thế này thì buổi trưa tôi đã ăn nhiều một chút, tôi còn thừa nửa phần cơm." Hứa Phong ôm bụng nói.
Tục ngữ nói, nửa đại tiểu tử ăn chết lão tử, cái tuổi này của Hứa Phong chính là trong giai đoạn phát triển thân thể, đặc biệt dễ dàng đói.
Vệ Văn Kỳ vỗ vỗ bả vai cậu ta, an ủi: "Đợi chút nữa, đến chỗ ở sẽ có đồ ăn."
Hứa Phong thuận miệng lâm bâm một câu, không nghĩ tới Vệ Văn Kỳ sẽ an ủi mình, nhất thời ngượng ngùng gãi đầu.
"Ừ, cảm ơn cô Vệ."
Lâm Tịch ở một bên cũng cười cười, tầm mắt cô xẹt qua ba lô trên hành lý của mình, đột nhiên nhớ tới một chuyện.
Cô vội vàng lục ba lô, sau đó từ bên trong lấy ra một túi bánh bích quy và bánh mì nhỏ.
Đây là Lục Ly Bạch bỏ vào trong túi xách cho cô, nói là anh kiểm tra chuyến bay của cô rồi, sợ cô không kịp ăn cơm tối, sợ cô đói bụng, mang theo để cô lót dạ trên đường.
Tuy nhiên, cô là người chỉ cần đi xe hay máy bay đường dài là thường không thấy đói, nên vừa rôi cũng không nhớ ra.
"Thật ngại quá, vừa mới nhớ ra, tôi mang theo chút đồ ăn, mọi người lót bụng trước đi.' Lâm Tịch trực tiếp đưa túi đồ ăn vặt tới trước mặt Hứa Phong, để cậu ta lấy trước.
Hứa Phong cũng không khách khí, câm mấy cái bánh bích quy và bánh mì ra: "Cảm ơn chị Tịch Tịch, chị đã cứu mạng tôi rồi."
Nghe lời nói phóng đại của cậu ta, Lâm Tịch bất lực lắc đầu, đứa trẻ này thật sự đói đến phát ngốc rồi.
Cô lập tức đưa bánh bích quy cùng bánh mì chia cho những người khác, mọi người lúc này đều có chút đói bụng, cũng không khách khí, ngay cả Vệ Văn Kỳ vì bảo trì dáng người trường kỳ không đụng vào đồ ăn vặt cũng câm một túi bánh bích quy nhỏ.
Tịch Tịch, cô chu đáo quá đi mất, lại có thể nghĩ đến việc mang theo chút đồ ăn vặt trong túi, tôi cũng không nghĩ ra đó." Thẩm Nhân Nhân vừa ăn vừa nói.
Dư Manh Manh cũng phụ họa: "Đúng vậy đúng vậy.'
Vệ Văn Kỳ cũng có chút tán thưởng liếc mắt nhìn Lâm Tịch, đây bất kể là chuyện điều tra giá cả địa phương trước, hay là mang theo chút đồ ăn vặt bên người để phòng ngừa vạn nhất, đều có thể nhìn ra được cô là người rất dụng tâm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận