Làm Cá Mặn Ở Chương Trình Tạp Kỹ Yêu Đương Sau Tôi Bạo Hồng

Chương 112:

Chương 112:Chương 112:
Chương 112:
Lúc này Tôn Manh rốt cuộc cũng nhận ra Lâm Tịch có chút không thích hợp, cô giống như đã thay đổi, trở nên khó chơi hơn nhiều.
Cô ta dừng một chút, đột nhiên nhớ ra cái gì, hỏi: "Tịch Tịch, có phải người nhà họ Lâm tới tìm em không?”
Lâm Tịch sửng sốt, lập tức kịp phản ứng, người nhà họ Lâm trong miệng Tôn Manh chỉ ai.
Nhắc tới việc này thì phải nhắc đến thân thế của nguyên thân, cha mẹ nguyên thân đã qua đời ngoài ý muốn khi cô lên năm, sau khi cha mẹ ruột qua đời, cô đã bị một nhà bác cả đưa đến cô nhi viện.
Sau đó ở cô nhi viện, nguyên thân được một gia đình bình thường nhận nuôi, từ đó vê sau cô theo cha mẹ nuôi lớn lên. Họ Lâm cũng theo họ của cha nuôi, đây cũng là nguyên nhân vì sao nguyên thân và Tôn Manh rõ ràng là chị em ruột, nhưng lại không cùng họ.
"Em phải nghe chị nói, Tịch Tịch, em ngàn vạn lần không thể để người nhà họ Lâm mê hoặc, bọn họ chính là một đám quỷ hút máu, chỉ muốn để em kiếm tiền trợ cấp cho đứa con ruột của bọn họ, đẻ cho em làm trâu làm ngựa cho bọn họ, em cũng không thể giả ngu.
"Chúng ta mới là người một nhà, quan hệ huyết thống là thứ đáng tin nhất, chị và ba mẹ chị mới là những người thật lòng muốn tối cho eml"
Tôn Manh nói một câu tỏ vẻ tình cảm thắm thiết, suýt chút nữa ngay cả chính cô ta cũng thấy cảm động.
Nhưng mà Lâm Tịch không hề phản ứng lại với những lời tâm sự tình cảm này, thậm chí còn khiến cô ta cảm thấy vô cùng lúng túng. "Đúng vậy, nếu chúng ta là người một nhà, vậy tại sao tôi không lớn lên trong gia đình các người từ khi còn bé. Lâm Tịch nhìn Tôn Manh, hỏi ngược lại.
Tôn Manh đầu tiên là sửng sốt, đáy mắt xẹt qua một tia mất kiên nhẫn: "Lúc trước không phải đã giải thích với em rồi sao, nhà chúng ta lúc ấy cũng khó khăn, ba mẹ chị căn bản không có năng lực nuôi em lớn lên, đây chẳng phải là vì tốt cho em sao, mọi người nghĩ rằng để em đến cô nhi viện thì ít nhất có thể không cần phải lo chuyện ăn mặc.
Lâm Tịch cười nhạo một tiếng, hạ thấp mi mắt, dư quang lướt qua hai con gấu bông bên cạnh.
Chính là hai con gấu bông mà Lục Ly Bạch gắp được từ máy gắp thú, vừa rồi cô thuận tay mang vào.
"Tôn Manh." Lâm Tịch đột nhiên lên tiếng. Tôn Manh sửng sốt, giống như là không ngờ tới Lâm Tịch sẽ gọi cả tên lẫn họ của cô ta như vậy, phải biết rằng Lâm Tịch luôn gọi cô ta là Chị hoặc là 'Manh Manh.
"Lúc trước chị nói, đống búp bê trong nhà chị đều mua ở nhà trẻ đúng không, hình như rất đắt." Lâm Tịch hỏi.
"Tôi chỉ nhỏ hơn một tuổi so với chị thôi, lúc chị đi nhà trẻ đó, tôi cũng chỉ vừa năm sáu tuổi thôi, cho nên, một gia đình có thể mua những đồ chơi đắt tiền như vậy cho con gái của mình thì có thể khó khăn đến đâu chứ?"
Tôn Manh nghẹn họng, dưới đáy mắt xuất hiện một tia bối rối, một lúc lâu sau, mới khô khan giải thích: "Cái kia, có thể là do chị nhớ lầm, hẳn không phải mua ở nhà trẻ."
"Còn nữa, đó đều là hàng vỉa hè, mẹ chị mua ở chợ đêm, không đắt chút nào.' Lâm Tịch ”A" một tiếng, nhìn không ra cảm xúc.
Vài giây sau, cô mới ung dung nói: "Nhưng theo em được biết, trước khi ba mẹ em qua đời, nhà chị đã mở một khách sạn, nghe nói, sau khi khách sạn của nhà chị khai trương thì công việc làm ăn vẫn rất tốt, nhà chị lúc nào cũng là một nhà giàu có ở quê nhà."
Sau đó, ba mẹ cô ta dựa vào dòng tiền đầu tiên để mở khách sạn, sáng lập công ty hiện tại, vẫn luôn thuận buôm xuôi gió, cũng chưa từng xảy ra chuyện gì lớn.
Cho nên, cuộc sống khó khăn từ đâu ra? Căn bản cũng chỉ là không muốn nuôi dưỡng mớ phiền phức là nguyên thân mà thôi.
Theo Lâm Tịch, nhà Tôn Manh có thể không nuôi dưỡng nguyên thân, đưa nguyên thân đến cô nhi viện, dù sao trên mặt pháp luật, bọn họ chỉ là bác cả, bác dâu cả của nguyên thân, không có nghĩa vụ phải nuôi dưỡng nguyên thân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận