Làm Cá Mặn Ở Chương Trình Tạp Kỹ Yêu Đương Sau Tôi Bạo Hồng

Chương 400:

Chương 400:Chương 400:
Chương 400:
Lúc trước cũng không phải chưa từng xảy ra chuyện tương tự, chuyện một số nghệ sĩ đắc tội với các ông lớn trong giới rồi bị chèn ép cũng không phải là chưa từng có tiền lệ, đây cũng là chỗ Nghiêm Thừa Kiệt tương đối lo lắng.
Hiện tại Lâm Tịch đang trong giai đoạn phát triển, phải biết rằng tốc độ thay đổi trong giới giải trí rất nhanh, nếu như bị chèn ép vào thời điểm quan trọng như thế này thì sau khi nhiệt độ đi thì có khả năng sẽ bị lãng quên trong giới giải trí này.
Nói cho cùng, mặc dù Nghiêm Thừa Kiệt là người đại diện kim bài trong giới, nhưng vẫn không có vốn liếng để đối kháng với Chu Văn Thái và nhà họ Chu, cho dù với năng lực hiện tại của anh ấy thì cũng không đến mức khiến Lâm Tịch bị lãng quên nhưng khẳng định cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Lâm Tịch khẽ "Ừ" một tiếng, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Anh Nghiêm, em luôn không có chí hướng lớn, nhưng em có nguyên tắc và giới hạn riêng của mình.”
Đúng vậy, bây giờ cô rất có hứng thú với diễn xuất, nếu như nói trước đó là bị đẩy lên con đường diễn xuất này, nhưng sau khi trải qua mấy bộ phim này, cô thật sự bắt đầu thích diễn xuất.
Đặc biệt là sau khi quay xong cảnh khóc kia mà mãi không thể thoát vai, cô càng quyết tâm hơn, trải nghiệm những cuộc sống khác nhau qua từng vai diễn khác nhau thật sự rất tuyệt.
"Chỉ là, xin lỗi anh, có lẽ em đã phụ lòng anh đã bồi dưỡng em bao lâu nay." Lâm Tịch nhìn Nghiêm Thừa Kiệt, nói.
Nghiêm Thừa Kiệt vội khoát tay áo, nói: 'Em đừng nói vậy, không có chuyện phụ lòng hay không, anh là quản lý của em, tất nhiên là tôn trọng quyết định của em."
"Nhưng anh cũng rất vui khi em đưa ra quyết định này."
Thân ở trong giới giải trí đầy danh lợi này mà vẫn không bị mê hoặc, giữ vững nguyên tắc của mình, Nghiêm Thừa Kiệt vì đã thấy quá nhiều nên mới biết điều này quý giá như thế nào.
Anh ấy cười vỗ vỗ bả vai Lâm Tịch: "Được rồi, em cũng đừng quá lo lắng, anh sẽ nghĩ cách, cũng không đến mức khiến em không có việc làm đâu."
Cái vòng luẩn quẩn này tuy rằng không lớn nhưng cũng không nhỏ, nếu như Chu Văn Thái bên kia thật sự thẹn quá hóa giận mà tạo áp lực thì cũng không đến mức hoàn toàn phong sát.
Lâm Tịch nói đùa: "Vậy là tốt rồi, doạ em sợ chết khiếp, cứ tưởng sau này phải đói khát, chỉ cân có việc làm là được, dù có phải diễn vai quần chúng cũng không sao.” Nghiêm Thừa Kiệt cười cười, nói: "Chuyện hôm nay, có phải đã bị dọa hay không?”
Lâm Tịch lắc đầu: "Không sao, em không nhát gan đến vậy."
Cô vẫn luôn biết cái vòng luẩn quẩn này vốn không sạch sẽ như vẻ bề ngoài, cô cũng chỉ là tương đối may mắn mà thôi, mới không gặp phải chuyện ghê tởm gì.
"Chỉ là, em có chút tò mò, sao Chu tổng đột nhiên lại coi trọng em." Lâm Tịch nghi hoặc nói.
Nghiêm Thừa Kiệt nhíu mày, với tác phong làm việc trước đây của Chu Văn Thái thì đúng là hành động lần này có chút kỳ quái, dù sao trước đó ông ta và Lâm Tịch xem như chưa từng gặp mặt.
"Được, anh sẽ tìm người điều tra."
Hai người thương lượng xong, thời gian cũng đã không còn sớm, Nghiêm Thừa Kiệt muốn rời đi, chỉ là khi anh ấy vừa đứng lên thì đột nhiên nghĩ đến một việc.
"Đúng rồi, lúc trước không phải em nói có chuyện gì muốn nói với anh sao?"
Lâm Tịch bối rối cô muốn nói chuyện gì với anh ấy?
Đâu óc đột nhiên chập mạch vài giây, cô mới bừng tỉnh đại ngộ nói: 'À, cũng không có chuyện gì lớn, chỉ là muốn nói cho anh một tiếng, em đang yêu đương rồi."
Nghiêm Thừa Kiệt: "1!!!
Cái này gọi là cũng không có gì quan trọng?!
"Em yêu đương khi nào vậy, với ai?" Nghiêm Thừa Kiệt kinh ngạc hỏi.
Lâm Tịch thành thật trả lời: "Mới hôm qua, với Lục Ly Bạch."
Nghiêm Thừa Kiệt trừng cô một cái: "Anh biết ngay mài Trước đây em không phải nói chắc nịch rằng, hai người chỉ là bạn thôi sao?!"
Lúc trước khi anh ấy đưa Lâm Tịch vào tổ đã phát hiện hai người không thích hợp lắm, sau đó nếu không phải thái độ của cô kiên quyết như vậy thì anh ấy cũng sẽ không tin lời nói ma quỷ của cô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận