Làm Cá Mặn Ở Chương Trình Tạp Kỹ Yêu Đương Sau Tôi Bạo Hồng

Chương 170:

Chương 170:Chương 170:
Chương 170:
Dù sao, mặc kệ là lời thoại hay về diễn xuất, cô đều không có tự tin.
Nhưng mà có một điêu mà cô không biết chính là, thực tế vai diễn ít nói nhưng quyết đoán này cũng không dễ diễn, bởi cần phải thể hiện được nội tâm sâu sắc.
Trước khi chính thức quay phim, đạo diễn Triệu cố ý gọi Lâm Tịch tới để giảng giải cho cô.
"Đúng rồi, cô biết hát bình kịch "Đại Tây Sương" không?" Đạo diễn Triệu hỏi.
Lâm Tịch gật đầu, thành thật trả lời: "Có thể hát một đoạn."
Đạo diễn Triệu gật đầu: "Được, vậy lát nữa cô hát một đoạn ởđi.ˆ
Lâm Tịch gật đầu đồng ý.
"Còn nữa, Vưu Liên thuở nhỏ học diễn kịch, cho nên mỗi cái giơ tay nhấc chân đều sẽ vô thức mang theo dáng vẻ của một người khi hát hí khúc, đợi lát nữa cô nhớ chú ý điều này..."
Lâm Tịch đương nhiên không có gì khác thường, nghiêm túc ghi nhớ những gì đạo diễn Triệu nói.
Cảnh thứ nhất là nam chính làm to chuyện không hát hí khúc mà muốn rời đi, dấn thân vào cách mạng, sau đó bị cha ruột cầm túc ở trong phòng, mẹ nam chính ở bên cạnh khóc.
Lâm Tịch diễn Vưu Liên, lúc này thì đang ở trong sân mở miệng, cô vừa hát, vừa hả hê nhìn cảnh náo nhiệt trong phòng.
Cảnh này, chủ yếu là cảnh diễn của nam chính, Lâm Tịch nói cho cùng chính là bối cảnh và nhạc nền của nam chính, cơ bản không có gì khó khăn.
Cho nên, đạo diễn bên này vừa hô bắt đầu, Lâm Tịch lập tức lên tiếng, sau khi hát một đoạn, cô dựa theo lời đạo diễn nói trước đó, cố ý hướng về phía trong phòng, cười lạnh một chút.
Vài giây sau, đạo diễn hô dừng.
"Có thể, nhân vật này để cho cô diễn đi." Đạo diễn Triệu hài lòng nói.
Kỳ thật, lúc Lâm Tịch mở miệng hát hí khúc, phong thái của cô đã khiến đạo diễn Triệu hài lòng gật đầu.
Trong mắt đạo diễn Triệu, vai Vưu Liên này vốn không có nhiều cảnh diễn, cũng không có gì khó khăn, chỉ cần lúc diễn, diễn viên có thể thể hiện ra khí chất của một con hát là đủ.
Mà thông qua biểu diễn vừa rồi, Lâm Tịch hiển nhiên phù hợp yêu cầu, hơn nữa hình tượng của cô quả thật rất phù hợp với Vưu Liên trong kịch bản, cho nên cũng không có gì phải do dự.
Nghe nói như thế, Lâm Tịch ngẩn người, cho nên, cô đây là thông qua rồi?
Đạo diễn Triệu này hình như cũng không nghiêm khắc như lời anh trai nhỏ kia nói, dù sao ngay cả một con gà mờ như cô cũng có thể dễ dàng thông qua tuyển chọn diễn viên như vậy.
Nhưng mà, Lâm Tịch không biết rằng không phải đạo diễn Triệu yêu cầu không cao, mà là cô thật sự giống như là giãm phải vận cứt chó, thế nhưng lại hoàn toàn phù hợp.
Nếu đã xác định xong vai diễn, bọn họ cũng tiếp tục quay.
Đối với Lâm Tịch mà nói, cảnh quay thứ hai cũng không sao, chính là lúc Vưu Liên đi mua đồ, ngoài ý muốn phát hiện ra hành tung của nam chính, cảnh này không có lời thoại, chỉ là một cảnh quay từ phía xa xa mà thôi, khi quay cũng không gặp phải trở ngại gì.
Hai cảnh đầu đều rất thuận lợi, nói trắng ra chính là trong hai cảnh này sự tồn tại của Lâm Tịch đều là tôn tại nhỏ bé, cơ bản không có gì khác nhau so với diễn viên quần chúng, ngay cả một câu lời thoại cũng không có. Nhưng cảnh thứ ba lại khác, Lâm Tịch không còn là diễn viên quân chúng nữa, lời thoại cũng không ngắn, chủ yếu là đối diễn với nam chính.
Cho nên, trong cảnh quay cuối cùng này, Lâm Tịch rõ ràng chống đỡ không nổi, liên tục NG mười mấy lần.
Đạo diễn Triệu không còn cách nào khác, đành để Lâm Tịch tự tìm lại cảm xúc, buổi chiều quay tiếp.
Lúc ăn cơm trưa, Lâm Tịch một mình ở trong phòng nghỉ ôm kịch bản than thở.
Đạo diễn Triệu bảo cô tìm trạng thái, nhưng cô chỉ là một tay mơ, cho tới bây giờ chưa từng tham gia diễn xuất, đâu dễ dàng tìm được trạng thái như vậy, nói trắng ra, cô thậm chí còn không biết bắt đầu từ đâu.
Lục Ly Bạch không biết đi tới bên cạnh Lâm Tịch từ lúc nào, hỏi: "Cảm giác thế nào?” ebookshop.vn - Ebook truyện giá rẻ
Bạn cần đăng nhập để bình luận