Làm Cá Mặn Ở Chương Trình Tạp Kỹ Yêu Đương Sau Tôi Bạo Hồng

Chương 363:

Chương 363:Chương 363:
Chương 363:
Lục Ly Bạch giật mình, thì ra là vì nguyên nhân này, cơn buồn bực vừa mới tích tụ trong ngực đột nhiên tan biến.
"Không, nếu là cần thiết cho kịch bản, tôi không vấn đề gì." Lục Ly Bạch nói.
Lâm Tịch trừng mắt nhìn, phản ứng một chút, đột nhiên hiểu được ý tứ trong lời của Lục Ly Bạch.
Ý là, nếu kịch bản cần, thì hôn thật cũng không sao, vì nghệ thuật mà hy sinh mà thôi.
Được rồi, nếu anh đã nói như vậy, Lâm Tịch cảm thấy mình cũng không có gì phải già mồm cãi láo, tất cả đều là vì công việc mà.
"Được, vậy ngày mai đến đoàn làm phim nghe đạo diễn sắp xếp đi, thời gian không còn sớm, tôi về trước."
Nói xong, Lâm Tịch đứng dậy, câm kịch bản, vẻ như sắp rời đi.
Lục Ly Bạch ban đầu ngẩn người, dường như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng cũng không nói ra.
Anh gật đầu, cũng đứng lên: "Ừ, anh đưa em ra ngoài."
Chỉ là Lâm Tịch vừa đi được hai bước, chân đột nhiên vấp phải tấm thảm, cô vốn đang mang dép, một bước lảo đảo, chiếc dép bay ra ngoài, còn cô thì ngã nhào về phía bên cạnh.
Lục Ly Bạch thấy thế vội vàng đỡ về phía trước, một tay ôm eo Lâm Tịch nhưng do động tác quá mạnh, cả thân người anh mất cân bằng, hai người cùng nhau ngã xuống tấm thảm.
Giây tiếp theo, không khí trong phòng trở nên đông cứng lại.
Lâm Tịch hoàn toàn choáng váng, cứng đờ tại chỗ vài giây.
Giờ này khắc này, cô đang dùng một tư thế cực kỳ mập mờ ghé vào người Lục Ly Bạch, khoảng cách rất gần.
Hai người nhìn vào mắt nhau, hơi thở nóng bỏng lướt qua làn da, sự ám muội nhanh chóng lan tỏa.
Đôi mắt Lục Ly Bạch hơi thu lại, giọng nói trâm khàn: "Em có sao không, có bị thương không?"
Lâm Tịch vẻ mặt mờ mịt, theo bản năng lắc đầu.
Khóe miệng Lục Ly Bạch nhếch lên, như có chút do dự, ánh mắt dần dần di chuyển xuống: "Vậy, tay của em... có thể bỏ ra trước được không?"
Lâm Tịch sửng sốt, tâm mắt theo anh nhìn xuống, lập tức trong đầu oanh một tiếng, giống như là nổ tung.
Cúc áo của bộ đồ ngủ Lục Ly Bạch dường như đã bị kéo bung ra mấy cái, lông ngực lộ ra một mảng lớn, mà tay của cô không biết tại sao lại thò vào trong quần áo của Lục Ly Bạch, lúc này đang đặt ở trên ngực của anhI Cảm nhận được sự ấm áp và cứng cáp dưới tay, tim Lâm Tịch không kiểm soát được mà đập thình thịch.
"À? Ồ, tôi, tôi bỏ ra ngay, xin lỗi, tôi, tôi..." Lâm Tịch lắp bắp nói, tim đập thình thịch, ánh mắt lảng tránh không yên.
Cô chống tay xuống đất cố gắng đứng dậy, đang chuẩn bị rời khỏi người Lục Ly Bạch, thì bất ngờ xảy ra trong tích tắc, tay Lâm Tịch trượt trên tấm thảm, lại ngã nhào lên người anh.
Lục Ly Bạch rên lên một tiếng, ngay sau đó môi của anh chạm vào một sự mềm mại.
Mũi hai người chạm nhau, bốn mắt nhìn nhau, đôi môi dán sát vào nhau.
Cả phòng im lặng, thời gian như bị ấn nút tạm dừng.
Cứ như vậy đại khái khoảng hơn mười giây, lúc này Lâm Tịch mới đột nhiên phản ứng lại, vội vàng kích động ngồi dậy, cô sợ lần này lại xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn, gần như là vừa lăn vừa bò, bộ dáng có chút chật vật.
Lục Ly Bạch cũng nhân cơ hội ngồi dậy, trong quá trình đó không biết đã đụng phải đâu, anh khẽ rên lên.
Vẻ mặt Lâm Tịch hiện lên vẻ lo lắng: "Cái đó, anh, anh không sao chứ?”
Không phải cô đã làm anh bị thương rồi chứ, nghĩ lại hai sự cố vừa rồi, cũng có khả năng đó thật.
"Anh có bị thương ở đâu không, có dập đầu không?”
Lâm Tịch sốt ruột cũng không để ý xấu hổ hay không xấu hổ gì nữa, vội vàng bắt đầu kiểm tra tình huống của anh.
Nhưng, càng gấp càng dễ mắc sai lâm, cô không cẩn thận kéo đứt thêm một cái nút áo trên bộ đồ ngủ của Lục Ly Bạch.
Sau khi nút áo rơi xuống đất, lại còn lăn vài vòng trên mặt đất, hai người đều ngây ngẩn cả người:
Bạn cần đăng nhập để bình luận