Làm Cá Mặn Ở Chương Trình Tạp Kỹ Yêu Đương Sau Tôi Bạo Hồng

Chương 137:

Chương 137:Chương 137:
Chương 137:
Lục Ly Bạch sửng sốt, nghi hoặc hỏi: "Chúng ta có điểm giống nhau?”
Thẩm Tuệ nhẹ "Ừm" một tiếng, nói ra: "Lúc ấy mẹ thấy cô gái kia sợ nước như vậy mà còn có thể học bơi, lập tức cảm thấy sự bướng bỉnh cố chấp đối diện với nỗi sợ trên người cô ấy, so với con...
Biểu cảm của Lục Ly Bạch bỗng nhiên cứng đờ, tuy rằng Thẩm Tuệ còn chưa nói hết, nhưng anh cũng biết rất rõ bà ám chỉ chuyện gì.
Sau khi cúp điện thoại, anh ngồi ở bên giường sửng sốt một hồi, sau đó mở xem đoạn video Lâm Tịch cứu người kia thêm lần nữa.
Lúc này, bên Lục gia thành phố B.
Thẩm Tuệ nhìn Lục Khải Văn bên cạnh, đột nhiên nói: “Ai da, không đúng, ông Lục, anh nói xem thằng nhóc thối này không phải là ở trong chương trình ỷ vào mình nổi tiếng, lập tức cố ý làm khó dễ cô gái nhà người ta chứ?"
Lục Khải Văn bất đắc dĩ lắc đầu: "Con trai của em em còn không biết sao, nó từ nhỏ đã không phải là loại ỷ thế hiếp người, yên tâm đi, cho dù lúc trước nó có hiểu lầm gì về cô gái Lâm Tịch kia, nó nhất định cũng sẽ không làm chuyện gì quá đáng.'
Thẩm Tuệ nghĩ cũng đúng, đây cũng là điểm mà bà kiêu ngạo nhất, đừng nhìn Lục Ly Bạch lúc bình thường diễn xuất là đại thiếu gia kiêu ngạo, nhưng anh rất khác biệt với những cậu ấm cô chiêu trong giới ăn chơi trác táng kia.
Trong khách sạn bên này, Lục Ly Bạch đang nhìn chằm chằm điện thoại di động sững sờ, đột nhiên nghe được bên ngoài có tiếng mở cửa, ngay sau đó là tiếng bước chân Lâm Tịch đi ra, hình như là đi vào phòng bếp.
Anh do dự một chút, cũng mở cửa đi ra ngoài.
Lâm Tịch vừa lúc đi ra rót nước, thấy Lục Ly Bạch thì có chút bất ngờ: "Anh còn chưa ngủ à?"
Lục Ly Bạch khẽ "Ừm" một tiếng, há miệng, làm như muốn nói gì đó nhưng không nói ra.
Lâm Tịch cũng không để ý, chỉ cho là anh cũng đi ra ngoài uống nước, vì thế rót nước xong lập tức chuẩn bị rời đi.
"Cái kia, cô chờ một chút. Lục Ly Bạch đột nhiên gọi cô lại.
Lâm Tịch sửng sốt, quay đầu nhìn Lục Ly Bạch, vẻ mặt khó hiểu: "Sao vậy?"
Lục Ly Bạch dừng lại vài giây, có chút vụng về nói: "Lâm Tịch, lúc trước tôi có chút hiểu lầm cô, xin lỗi."
Lâm Tịch trước tiên có chút không hiểu đầu đuôi ra sao, nhưng sau khi sửng sốt vài giây rất nhanh đã phản ứng lại, hiểu lâm trong miệng Lục Ly Bạch hẳn là có liên quan đến chuyện chán ghét và đê phòng cô ngay từ đầu.
"Không sao, tôi không ngại. Lâm Tịch cười trả lời.
Lục Ly Bạch ngẩn ra, chần chờ nói: "Cô, không hỏi là hiểu lâm gì sao?”
Lâm Tịch lắc đầu: "Nếu là hiểu lâm, vậy còn có gì hay để hỏi."
Dù sao mặc kệ là hiểu lầm gì, Lục Ly Bạch quả thật không làm chuyện gì quá đáng, chỉ vì điểm này, cô cũng không có gì phải trách anh.
Về phần hiểu lầm là gì, cô quả thật cũng không có hứng thú gì.
Chẳng qua, Lục Ly Bạch sẽ vì chuyện này mà chủ động xin lỗi cô, Lâm Tịch quả thật rất bất ngờ.
Sáng sớm hôm sau, mấy người Lâm Tịch đi theo tổ biên tập tới địa điểm quay chụp hôm nay, là hội trường bên trong trò chơi trốn thoát khỏi mật thất.
Đây cũng là kỳ cuối cùng tất cả khách mời cùng nhau ghi hình, nói cách khác sau khi từ mật thất này đi ra, mọi người sẽ tự ai về nhà nấy.
Lúc mọi người xuống xe, Mạnh Vân Nhân đã sớm chờ ở cửa hội trường.
“Nhân Nhân, sao chị tới sớm vậy, vừa mới ở khách sạn em còn hỏi Tống Phóng sao chị không ở đây." Triệu Nhã Kỳ nhiệt tình lôi kéo Mạnh Vân Nhân, hỏi.
Mạnh Vân Nhân cười cười, tâm trạng tựa như rất tốt: 'Ngày hôm qua tạm thời có một thông báo, bận rộn xong sợ chậm trễ hôm nay ghi hình, lập tức trực tiếp ở lại khách sạn gân đây một đêm."
Cô ta nói xong, theo bản năng liếc mắt nhìn Lục Ly Bạch, đáy mắt hiện lên một tia xao động.
Lâm Tịch ở một bên vừa vặn bắt được ánh mắt này của Mạnh Vân Nhân, cô theo bản năng nhíu nhíu mày.
Bạn cần đăng nhập để bình luận