Làm Cá Mặn Ở Chương Trình Tạp Kỹ Yêu Đương Sau Tôi Bạo Hồng

Chương 519:

Chương 519:Chương 519:
Chương 519:
"Em đang làm gì ở đây?" Lục Ly Bạch đi tới bên cạnh cô, hỏi.
Lâm Tịch quay đầu nhìn sang, vừa lúc nhìn thấy Lục Ly Bạch mặc áo ngủ màu đen rộng rãi, cổ áo rất thấp, xương quai xanh như ẩn như hiện.
Cứ như một yêu tinh nam, hừ, lại muốn quyến rũ côi
Trách không được trên mạng đều nói anh là phiên bản nam của Đát Kỷ trong làng giải trí, trước đó Lâm Tịch còn không cảm thấy có gì, nhưng bây giờ nhìn cảnh mỹ nam vừa mới tắm xong này, ai mà chịu nổi?
Lâm Tịch dựa vào một chút kiên định còn sót lại, yên lặng dời tâm mắt, nói: 'Phòng khách này bình thường không ai ở cho nên em dọn dẹp một chút, thay ga trải giường và vỏ chăn mới."
Lục Ly Bạch giật mình, không chắc chắn hỏi: '"Dọn dẹp cho anh à?"
Lâm Tịch gật đầu: "Đúng vậy, đến đây, giúp em kéo hai góc này để em nhét chăn vào.'
Dứt lời, cô lập tức đưa cái chăn trong tay tới trên tay Lục Ly Bạch, sau một hồi lăn qua lăn lại, hai người cuối cùng cũng thay được vỏ chăn mới.
Lâm Tịch vỗ vỗ tay: "Được rồi, em đi tắm trước, anh xem trong phòng còn thiếu cái gì, lát nữa em sẽ lấy giúp anh."
Lục Ly Bạch há miệng, dường như muốn nói gì đó.
Nhưng Lâm Tịch lại không cho anh cơ hội này, trực tiếp đi ra khỏi phòng.
Lục Ly Bạch nhìn căn phòng trống rỗng, lại nhìn chăn ga giường mới thay trên giường, đột nhiên có chút mơ hồ.
Đây không giống như anh tưởng tượng.
Chẳng lẽ là do anh nói không đủ rõ ràng sao?
*
Lâm Tịch tắm rửa xong từ phòng tắm đi ra, đầu tiên là đi tới phòng khách nhìn một vòng, không nhìn thấy bóng dáng Lục Ly Bạch đâu, rồi cô quay người đi đến phòng ngủ phụ sát đó.
Vừa hay hỏi xem anh có thiếu gì không.
Nhưng khi cô đi đến cửa phòng phòng ngủ phụ, nhìn thấy cánh cửa đóng kín, bỗng dừng chân lại.
Sắc mặt của Lâm Tịch biến đổi, hừ, lại đề phòng côi!
Khinh thường ai chứ, chẳng phải cô đã sắp xếp phòng khách cho anh rồi sao.
Lâm Tịch càng nghĩ càng tức giận, quay người bước vê phòng ngủ chính, mặc kệ anh có thiếu gì hay không, dù sao cũng không phải cô ép anh ở lại. Chẳng qua là vừa nhắc đến chuyện ở lại, cô lại không khỏi bực mình.
Rõ ràng là Lục Ly Bạch mặt dày đòi ở lại, không phải cô ép buộc, sao bây giờ lại giống như cô ép buộc anh vậy.
Còn nữa, hiện tại nhân dân cả nước đều biết cô ham muốn sắc đẹp của Lục Ly Bạch, nhưng hết lần này tới lân khác cô lại chẳng được hưởng lợi gì, nghĩ lại thật tức giận.
"Lần sau nếu em lại mềm lòng với anh, em chính là chót"
Sau khi Lâm Tịch vào phòng ngủ, vừa xoay người đóng cửa vừa than thở.
"Gì mà chó, ai chọc giận em?” Phía sau đột nhiên truyền đến giọng Lục Ly Bạch.
Lâm Tịch hoảng sợ, xoay người nhìn thấy Lục Ly Bạch ngồi trên giường mình.
"Sao anh lại ở trong phòng em?" Cô kinh ngạc hỏi. Lục Ly Bạch vẻ mặt vô tội nói: "Anh không muốn ngủ trong phòng ngủ phụ."
Lâm Tịch trừng to mắt, không thể tưởng tượng nổi nói: "Cho nên, anh muốn em nhường phòng ngủ cho anh, để em đi ngủ ở phòng ngủ phụ à?"
Lục Ly Bạch bất đắc dĩ đỡ trán, anh đi tới bên cạnh Lâm Tịch, hai tay chống lên cánh cửa, làm một cú áp sát vào tường.
"Chúng ta không ai đi ngủ phòng khách, cùng ngủ ở đây, không được à?”
Lâm Tịch nhìn Lục Ly Bạch, chớp chớp mắt.
Cũng được, cũng không phải chưa từng ngủ chung một cái giường.
Chỉ là cô vẫn hơi không rõ, Lục Ly Bạch nói từ "ngủ” này, rốt cuộc là động từ, hay là danh từ đây.
Khoảng mười phút sau, hai người nằm thẳng trên giường, đèn phòng đã tắt. Rèm cửa phòng ngủ không che hết ánh sáng, ánh trăng mờ nhạt rơi vào.
Lâm Tịch nhìn thẳng trần nhà, trong lòng không khỏi có chút ảo não, cô vừa rôi mong đợi gì cơ chứ, quả nhiên là không biết chừa.
Quên đi, vẫn nên ngủ đi, đừng nghĩ những thứ lung tung kia nữa, tu thân dưỡng tính cũng rất tốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận