Làm Cá Mặn Ở Chương Trình Tạp Kỹ Yêu Đương Sau Tôi Bạo Hồng

Chương 308:

Chương 308:Chương 308:
Chương 308:
Đỗ Vi nhìn về phía Đỗ Thành Du, nói: "Anh, bên Tiểu Bảo giao cho anh, còn có bọn Tịch Tịch, phiên anh giúp em chiêu đãi giúp Thừa Kiệt một chút.'
Đỗ Thành Du nhẹ gật đầu: "Yên tâm đi, anh sẽ làm vậy.'
Nghiêm Thừa Kiệt đưa hai người đến cửa phòng, dặn dò: "Còn có Vi Vi bên này cho nên tạm thời anh không đi được, các em đã tới rồi thì cũng đừng ở trong phòng, đi dạo nhiều một chút đi, làng du lịch này tạm thời vẫn chưa chính thức kinh doanh, cũng không sợ người khác chụp ảnh."
Làng du lịch này là do bạn của Nghiêm Thừa Kiệt mới mở, bây giờ là giai đoạn kinh doanh thử, theo những anh ấy được biết, hôm nay cũng chỉ có mời những người như bọn họ tới, không khác nhiều so với việc bao trọn gói. Về phần nhân viên công tác trong làng du lịch, vậy thì càng không cân lo lắng, loại làng du lịch cao cấp này đương nhiên sẽ có những biện pháp quản lý nghiêm ngặt, nói chung cũng làm cho người ta tương đối yên tâm.
Lúc bọn Lâm Tịch tới đã hơn mười giờ, lại trì hoãn một lúc lâu, vừa vặn đến giờ cơm trưa, vì thế, Đỗ Thành Du mang theo nhóm người nhà Lâm Tịch trực tiếp đi đến nhà hàng trong làng du lịch.
Thực đơn bữa trưa đã được quản lý khu nghỉ dưỡng trao đổi với họ từ trước, nên khi họ đến thì bếp đã chuẩn bị xong.
Sau khi các món ăn được dọn lên, Đỗ Thành Du cười mời mọi người dùng bữa.
Tiểu Bảo và Đông Đông hai cậu nhóc rõ ràng đã chơi đến mệt lả, lúc này ăn uống vô cùng ngon miệng, không cần người lớn phải nhắc nhở, tự mình câm bát nhỏ và bắt đầu ăn, dường như còn ngấm ngâm cạnh tranh xem ai ăn nhanh hơn.
Lâm Tịch không đồng tình gõ nhẹ nên đầu hai đứa nhóc: "Ăn chậm một chút, ăn nhanh quá không tiêu hóa được, lát nữa bụng sẽ khó chịu đấy."
Hai cậu nhóc ngoan ngoãn nghe lời, cười ngốc nghếch với Lâm Tịch rồi lại tiếp tục vui vẻ ăn.
Đỗ Thành Du nhìn cũng có chút bất đắc dĩ: "Bình thường Tiểu Bảo ăn cơm ở nhà là một vấn đề, không ngờ hôm nay lại nghe lời như vậy.'
Mẹ Lâm cười nói tiếp: "Trẻ con đều như vậy, bình thường Đông Đông ăn nhiều đồ ăn vặt cũng không muốn ăn cơm.
Nghe nói như thế, Đông Đông một bên vội vàng giải thích nói: "Gần đây con đều ăn cơm ngon lành, không ăn đồ ăn vặt đâu, chị ơi, em sẽ cao lớn để bảo vệ chị!" Lâm Tịch cười cười, cậu nhóc nhớ thật ra, vậy mà vẫn không quên.
"Được, vậy chị chờ em lớn để bảo vệ chị.'
"Chị Tịch Tịch, em cũng muốn cao lớn bảo vệ chị!" Tiểu Bảo cũng không cam tâm yếu ớt nói.
Lâm Tịch cười đáp: “Được thôi, vậy hai đứa phải ăn cơm ngoan, nhanh lớn lên, nếu không khi có ai đó bắt nạt chị, vậy thì không ai bảo vệ chị được."
Lời này của cô vốn là muốn khích lệ hai đứa nhỏ ăn cơm thật ngon, nhưng ai ngờ Tiểu Bảo lại ra bài không theo lẽ thường, trực tiếp trả lời: 'Không sao, chị Tịch Tịch, chị đừng sợ, có thể để cậu em bảo vệ chị, cậu ấy còn cao hơn ba em."
Lời trẻ con vô tư vốn chẳng có gì, nhưng nếu nghĩ sâu xa thì dễ khiến người ta suy diễn lung tung.
Đỗ Thành Du không khỏi có chút xấu hổ, trong khoảng thời gian ngắn lại không biết phải đáp lại như thế nào.
Lâm Tịch cũng không cảm thấy có cái gì, chỉ là lời nói vô tâm của trẻ con thôi.
Nàng nhẹ nhàng chạm vào trán Tiểu Bảo, cười nói: "Vậy không được, đã nói là hai đứa bảo vệ chị gái mà, nam tử hán đại trượng phu sao có thể nói không giữ lời chứ, đừng nghĩ đến chuyện lười biếng nhé."
Hai nhóc ngay lập tức bị chuyển hướng chú ý, liên tục khẳng định mình là nam tử hán, nói chuyện khẳng định giữ lời, người kia thì cam đoan, nói mình khẳng định sẽ không lười biếng, khiến mọi người không khỏi cười khổ vì sự hồn nhiên của chúng.
Sau khi ăn cơm trưa xong, mọi người đều tự trở vê phòng chuẩn bị nghỉ trưa một hồi, như vậy lúc chơi buổi chiều có thêm sức lực chơi đùa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận