Làm Cá Mặn Ở Chương Trình Tạp Kỹ Yêu Đương Sau Tôi Bạo Hồng

Chương 121:

Chương 121:Chương 121:
Chương 121:
Dùng lời Chử Vưu mà nói, mấy người đàn ông vốn không quen biết nhau, cùng nhau ngâm suối nước nóng cũng rất xấu hổ, càng xấu hổ chính là còn phải nói chuyện phiếm.
Dù sao cũng không biết tổ tiết mục nghĩ như thế nào.
Vốn Bành Bách Xuyên còn muốn tìm chút chủ đề để tâm sự, ví dụ như mối quan hệ với các khách mời nữ nhưng ba vị khác căn bản không tiếp lời, cuối cùng cũng chỉ có thể qua loa kết thúc.
Sau khi ngâm suối nước nóng xong, mọi người cùng nhau đến nhà hàng buffet của khách sạn ăn cơm tối.
Có thể là ngâm suối nước nóng tiêu hao quá nhiêu năng lượng, Lâm Tịch thật sự đói không chịu được, không cẩn thận ăn nhiều hơn một chút.
Cô đợi một lúc ở trong phòng nhưng vẫn cảm thấy rất khó chịu vì vậy, cô đành xuống lầu, chuẩn bị đi dạo một vòng tiêu thực.
Khách sạn suối nước nóng này xây ở giữa sườn núi, bởi vì tổ tiết mục muốn quay phim cho nên đã bao hơn phân nửa khách sạn, vì thế ở dưới lâu cơ bản cũng không có người.
Đêm khuya khoắt, vì an toàn, Lâm Tịch cũng không đi xa mà chỉ đi dạo trong vườn nhỏ trước cửa khách sạn.
Diện tích kiến trúc của khách sạn suối nước nóng này cũng không nhỏ, vườn này chỉ xây xung quanh khách sạn, cho nên đi một vòng như vậy cũng đủ cho Lâm Tịch tiêu thực.
Không khí trong núi rất trong lành, những địa điểm như thế này đặc biệt thích hợp đến nghỉ ngơi thư giãn, Lâm Tịch cứ lắc lư đi dạo như vậy, rất là thích ý.
Nhưng ngay khi cô đi ngang qua một khúc cua, đột nhiên phát hiện trên thêm đá bên cạnh có người, dọa cô nhảy dựng.
Người nọ dường như cũng nghe được động tính phía sau, xoay người nhìn lại.
Lâm Tịch sửng sốt, ấy vậy mà là Tống Phóng!
Đêm hôm khuya khoắt, anh ta ngồi ở chỗ này làm gì, rất dọa người.
"Lâm Tịch, sao cô lại ở đây?" Tống Phóng kinh ngạc hỏi.
Lâm Tịch: “...
Anh ta hỏi như vậy sẽ không cho rằng cô đang theo dõi anh ta đấy chứ?
"Tôi ăn hơi nhiều, ra ngoài tiêu thực.” Lâm Tịch nghĩ nghĩ, lại giải thích thêm một câu: "Tôi cũng không biết anh ở đây. '
Để tránh phiên toái không cần thiết, sau khi cô giải thích một câu, gật đầu với Tống Phóng rồi nhấc chân muốn rời đi.
"Lâm Tịch." Tống Phóng đột nhiên gọi cô lại.
Lâm Tịch dừng chân, quay đầu nhìn anh ta một cái.
Tống Phóng há miệng, nói: "Xin lỗi, vừa rồi tôi không có ý đó, chỉ là có chút ngoài ý muốn."
Lâm Tịch khẽ "Ừ" một tiếng: "Nếu không có việc gì, tôi trước...'
"Chờ một chút." Tống Phóng đứng lên từ trên bậc thang, nói: "Tôi cũng phải về rồi, tôi đi cùng cô."
Lâm Tịch: ”...
Đừng mà, cô cũng không muốn đi cùng anh tai
Nhưng cuối cùng, cả hai lại cùng nhau quay về, không vì lý do gì khác ngoài việc đây là con đường duy nhất để về khách sạn. Hai người sóng vai nhau, Lâm Tịch có thể cảm giác được rõ ràng tâm trạng của Tống Phóng không tốt.
Nhưng chuyện này có liên quan gì đến cô? Lâm Tịch chỉ mong con đường đến khách sạn sẽ nhanh chóng kết thúc, cô không muốn liên quan gì đến nam nữ chính trong nguyên tác.
Nhưng đang đi, Tống Phóng đột nhiên nói: "Lâm Tịch, tôi có thể hỏi cô một vấn đề được không?"
Lâm Tịch: ˆ...
Làm ơn, tôi không muốn nói chuyện với anhI!I
Những tình tiết như khi tâm trạng của nam chính sa sút cần được an ủi không phải đều là việc của nữ chính sao, một nữ phụ pháo hôi như cô không xứng xen vào.
"Vấn đề gì?" Lâm Tịch kiên trì nói tiếp.
Tống Phóng suy nghĩ vài giây, mới hỏi: "Cô có gặp phải chuyện gì đặc biệt khó đưa ra quyết định không?"
Lâm Tịch trả lời: "Đương nhiên là có."
Việc đưa ra quyết định không phải là chuyện bình thường của con người sao, đây là vấn đề gì, cô cũng không phải thần, sao có thể không có chứ.
"Vậy, cô giải quyết thế nào?" Tống Phóng lại hỏi.
Lâm Tịch rũ mí mắt, nhìn mũi chân, thật ra cô cũng không muốn nói chuyện này với Tống Phóng.
Nhưng Tống Phóng này, cũng chưa từng gây khó dễ cho cô, vài lần gặp trước đây, anh ta cũng đối xử khá tốt với cô, người ta nếu đã hỏi tới đây, cô không nói gì cũng không tốt lắm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận