Làm Cá Mặn Ở Chương Trình Tạp Kỹ Yêu Đương Sau Tôi Bạo Hồng

Chương 67:

Chương 67:Chương 67:
Chương 67:
[Cười chết, đây chính là chương trình tình yêu, không cho người ta cắn CP thì cắn cái gì, cắn sắc mặt xấu xí của mấy người hay sao, ha ha, có bản lĩnh thì đừng để cho chính chủ nhà mấy người tham gia chương trình này đi chứ. |...
Trong phòng truyền hình âm ï, trong phòng Lục Ly Bạch.
Tiên Tiến sâu kín nói: "Cậu xem tôi đã nói Lâm Tịch sẽ làm con thiêu thân mà, cậu thật đúng là đừng không tin, phim thân tượng máu chó thì làm sao, có khối người ở đây tin tưởng."
Ví dụ như tôi, lại ví dụ như người dưới lâu kial
Cho nên, đừng xem thường phim thân tượng máu chó nữa, tồn tại là hợp lý!
Sau khi kêu xong người Lâm Tịch vốn định đi trước, nhưng tổ biên tập lại không cho, nói là bọn họ là CP, không thể hành động một mình, vì vậy cô chỉ có thể đứng ở phía dưới chờ.
Lục Ly Bạch hành động rất nhanh, không bao lâu đã đi từ lầu hai xuống, cũng có thể là sợ chậm trễ Lâm Tịch lại dùng cái loa đất sét kia kêu thêm một lân nữa.
Hai người một đường đi tới nhà hàng mà tổ biên tập sắp xếp, toàn bộ quá trình đều không trao đổi.
Lúc bọn họ tới, ba tổ khách mời khác quả nhiên đều đã đến, trên bàn cơm chỉ còn lại có hai chỗ ngồi liền nhau, một chỗ ngồi cạnh Diêu Bối Bối, một chỗ khác cạnh Tống Phóng.
Lâm Tịch không hề nghĩ ngợi, trực tiếp ngồi xuống chỗ Diêu Bối Bối.
Diêu Bối Bối tức chết đi được, vừa rồi cô ta vẫn luôn chờ mong Lục Ly Bạch có thể ngồi ở vị trí bên cạnh cô ta. Cô ta âm thâm trừng mắt nhìn Lâm Tịch một cái, cắn răng thấp giọng nói: "Lâm Tịch, tại sao cô lại muốn ngồi vị trí này?"
Mí mắt Lâm Tịch cũng không buồn nhấc: "Không có gì, chỉ là muốn gân cô một chút.' An toàn!
Diêu Bối Bối: "..."
Hai người cũng không có giao tình gì, hừ, lời này nói quỷ cũng không tinI
Lâm Tịch cũng không rảnh rỗi quan tâm Diêu Bối Bối có bao nhiêu tức giận, không sao cả, trong thời điểm này vẫn nên bảo vệ tính mạng quan trọng hơn.
Lục Ly Bạch cũng ngồi xuống, tâm mắt vừa vặn đụng phải Tống Phóng, anh dừng một chút, hướng về phía Tống Phóng khẽ gật đầu tỏ ý chào hỏi.
Tống Phóng ngẩn ra, vẻ mặt đột nhiên có chút mất tự nhiên, nhưng vẫn lễ phép đáp lại một chút.
Động tác này của hai người không tránh khỏi ánh mắt của Mạnh Vân Nhân, cô ta tin tưởng mình sẽ không nhìn lâm, sự chần chờ trong nháy mắt vừa rồi của Lục Ly Bạch, cùng với sự mất tự nhiên trên mặt Tống Phóng, đều nói rõ hai người trước đó hẳn là quen biết.
Kỳ quái, nhìn địa vị hiện tại của hai người vốn cách xa, căn bản là không có khả năng xuất hiện chung trong công việc, hơn nữa, hiện tại đa phần Tống Phóng đều tiếp xúc giới phim truyền hình, mà Lục Ly Bạch ra mắt là ca sĩ, mấy năm gân đây bắt đầu bước chân vào giới điện ảnh...
Đúng rồi! Chính là giới điện ảnh!
Mạnh Vân Nhân đột nhiên nhớ tới, Lục Ly Bạch hình như đóng vai chính trong phim của đạo diễn Tống Quốc Diên, cũng chính là phim điện ảnh của cha Tống Phóng, anh còn dựa vào bộ phim này giành được danh hiệu ảnh đế đầu tiên trong đời anh. Vậy dựa theo thời gian suy tính, bộ phim này là sang năm công chiếu, vậy hiện tại hẳn là đã quay xong.
Cho nên, hai người rất có thể là quen biết qua đạo diễn Tống Quốc Duyên, vậy nói cách khác, Lục Ly Bạch biết thân phận của Tống Phóng.
"Tống Phóng, anh và thây Lục quen nhau sao?" Mạnh Vân Nhân ra vẻ tùy ý nói: "Cảm giác hai người không giống lân đầu gặp nhau."
Tống Phóng dừng một chút, làm như không nghĩ ra nên trả lời thế nào.
Lục Ly Bạch liếc anh ta một cái, lạnh nhạt nói: "Ừm, tại một bữa tiệc từng có duyên gặp mặt một lần."
Đúng như Mạnh Vân Nhân dự đoán, lúc trước Lục Ly Bạch và Tống Phóng đã từng gặp nhau, lúc ấy anh đến một bữa tiệc, ngẫu nhiên gặp được đạo diễn Tống dẫn theo người nhà ra ngoài ăn cơm, cũng chính là Tống Phóng lần đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận