Làm Cá Mặn Ở Chương Trình Tạp Kỹ Yêu Đương Sau Tôi Bạo Hồng

Chương 432:

Chương 432:Chương 432:
Chương 432:
Tuy nhiên, Vệ Văn Kỳ là người rất có chừng mực, từ đầu đến cuối không hỏi bạn trai của Lâm Tịch là ai.
Trước khi đi ngủ, Lâm Tịch đột nhiên nhớ tới một chuyện chính sự.
"Đúng rồi, cô Vệ, chuyện Dư Manh Manh và Vu Diệu Hân, vừa rồi đạo diễn có nói giải quyết thế nào không?”
Vệ Văn Kỳ lắc đầu, cô ấy đương nhiên nhìn ra Lâm Tịch đang lo lắng cái gì.
"Bọn họ cái gì cũng không nói, chúng †a cứ xem như chưa có gì xảy ra, ngày mai khi ghi hình cứ làm như không có chuyện gì, cô cũng đừng bận tâm."
Lâm Tịch gật gật đầu, quả thật cũng là đạo lý như vậy, cô cũng lười nghĩ nhiều, chuyện ngày mai nói sau.
Tuy nhiên, chuyện mà Lâm Tịch lo lắng ngày hôm sau hoàn toàn không xảy ra.
Bởi vì, Dư Manh Manh đã rời khỏi tổ làm chương trình.
Lúc Thẩm Nhân Nhân sáng sớm chạy tới nói cho Lâm Tịch chuyện này, cô còn chưa kịp phản ứng.
'Sáng sớm hôm nay trời còn chưa sáng, sau khi Dư Manh Manh nhận điện thoại, liên vội vàng đi tìm tổ đạo diễn, nói là muốn về nước, hình như là nhà cô ấy xảy ra chuyện gì đó." Thẩm Nhân Nhân nói.
Lâm Tịch nhíu nhíu mày, sự việc này trùng hợp như vậy sao?
Hôm qua cô ta mới cãi nhau căng thẳng với Vu Diệu Hân, hôm nay trong nhà lại có việc cân phải trở vê, có cảm giác chuyện này có chút liên quan với nhau.
Hiển nhiên việc này không chỉ có một mình cô cho là như vậy, sau khi những người khác nghe được tin Dư Manh Manh rời đi, cũng đều là dáng vẻ như có điều suy nghĩ.
Tuy nhiên, sự rời đi của Dư Manh Manh cũng không gây ra sóng gió gì, mọi người vẫn tiếp tục quay như bình thường.
Thoắt cái đã hai ngày trôi qua, trạm ở Paris cũng sắp kết thúc.
Buổi tối hôm đó tổ đạo diễn liền tuyên bố, Vu Diệu Hân là khách mời tạm thời, chỉ quay chương trình ở trạm này, ngày mai sẽ rời đi.
Mọi người hơi bất ngờ, nhưng cũng hiểu rõ, sau chuyện Dư Manh Manh gây ra hôm đó, Vu Diệu Hân ở lại thật sự rất ngượng ngùng.
Mặc dù việc bám kim chủ trong giới này không phải hiếm, ai cũng biết sau lưng ai là kim chủ, nhưng cuối cùng vẫn là giữ thể diện, không ai nói ra, cũng coi như không biết, đây là quy ước ngâm của mọi người. Một khi đã vạch trân sự việc, dù là người trong cuộc hay người ngoài cuộc, cũng không thể tiếp tục giả vờ như không biết được nữa, và khi tiếp xúc với nhau sẽ không thể thoải mái như trước.
Dựa theo yêu cầu của tổ tiết mục, mọi người cùng nhau ăn bữa cơm tối cuối cùng, xem như tiễn biệt khách mời tạm thời.
Bởi vì ngày hôm sau sẽ xuất phát đi đến điểm đến kế tiếp, tất cả mọi người đã sớm thu dọn xong hành lý.
Trước khi đi ngủ, Lâm Tịch cảm thấy hơi khát nước, vì thế xuống lầu rót ly nước.
Chỉ là ở dưới lầu tình cờ gặp Vu Diệu Hân, Lâm Tịch gật gật đầu với cô ta một chút, xem như chào hỏi.
Khi hai người đi lướt qua nhau, Vu Diệu Hân bỗng nhiên dừng bước, quay người nhìn Lâm Tịch, vẻ mặt không rõ ràng. "Lâm Tịch, cô có phải rất coi thường tôi không?"
Lâm Tịch chớp chớp mắt, vẻ mặt mơ hồ.
Cô hình như chưa làm gì cả, sao lại coi thường cô ấy chứ?
Chỉ là Lâm Tịch còn chưa kịp nói gì, Vu Diệu Hân lại mở miệng: "Cũng đúng, loại người đứng nói chuyện không đau thắt lưng như Dư Manh Manh đều cảm thấy như vậy, huống chỉ là cô."
Lâm Tịch nhíu mày, trả lời: "Tôi nghĩ cô hiểu lầm rồi, chúng ta vốn không có liên quan gì, không bàn đến coi thường hay không coi thường.'
Vu Diệu Hân dường như không ngờ Lâm Tịch lại nói như vậy, giật mình ngây ra một cái, Cô nói chúng ta không có liên quan?"
Cô ta không biết suy nghĩ thế nào, nói xong bỗng nhiên tự cười.
Lâm Tịch nhíu mày, vẻ mặt càng thêm không kiên nhẫn.
Cô lạnh lùng nói: "Nếu cô nói liên quan là chỉ Chu Văn Thái, tôi có thể nói rõ cho cô biết, tôi và Chu Văn Thái không có bất cứ quan hệ gì, với cô, vậy thì càng không liên quan.'
Bạn cần đăng nhập để bình luận