Làm Cá Mặn Ở Chương Trình Tạp Kỹ Yêu Đương Sau Tôi Bạo Hồng

Chương 238:

Chương 238:Chương 238:
Chương 238:
Cô gái đóng vai con tin kia đột nhiên ngây ngẩn cả người, dựa theo kịch bản đạo diễn đưa, đáng lẽ cô ấy nên kéo dài thêm một chút mới được, nhưng...
Lâm Tịch nhìn thấy cô gái chân chờ, cũng bước lên phía trước khuyên: “Cô gái à, việc gì phải nghĩ không thông, đàn ông đều là mây bay, tại sao phải vì bọn họ mà chán sống tìm chết, là phụ nữ nếu như muốn sống tốt, nghiêm túc kiếm tiền mới là quan trọng."
"Cô chưa từng nghe qua một câu như này sao, tiền mà, dù ai có cũng không bằng tự mình có!" Lâm Tịch vừa nói, còn không quên cho đối phương một ánh mắt khẳng định: "Thế nào, có phải nghe rất đúng hay không?”
Cô gái nhỏ làm như suy nghĩ một chút, nghiêm túc gật đầu.
Đừng nói cô gái đóng vai con tin này, những người khác đang ngồi ở đây cũng đều gật gật đầu theo bản năng.
Chỉ có tự mình kiếm thật nhiều tiên mới yên tâm nhất, không thể cãi được!
"Cho nên, nếu như một trăm triệu không được, cho cô hai trăm triệu, được chưal"
“Hai trăm triệu còn không được, vậy thì một tỷ, được chưal"
"Nếu như một tỷ còn không được, vậy...
Lâm Tịch rất có tư thế muốn lấy tiên đập người, dáng vẻ hùng hổ "Nếu như việc này không giải quyết được, nhất định là do tiền vẫn chưa đủ mà thôi".
Cô gái đóng vai con tin kia nghe được mà tim run lên, ngay khi Lâm Tịch chuẩn bị nói "Một tỷ không được thì thế nào", cô ấy cuối cùng cũng không nhịn được, thuận miệng nói tiếp: "Được rồi được rồi được rồi."
Nói xong, cô gái nhịn không được che mặt, hướng về phía ống kính giải thích với tổ đạo diễn bên ngoài: "Xin lỗi nha, phản ứng theo bản năng."
Chủ yếu là cám dỗ này, thật sự không cưỡng lại được.
Tổ đạo diễn ở ngoài sân khấu: "...'
Bị quỷ hấp dẫn hay sao, dù sao tiền này cô ấy cũng không thể lấy được.
Còn nữa, sao Lâm Tịch có thể lừa dối như vậy, trước khi trở thành nghệ sĩ không phải từng làm bán hàng đa cấp chứ!
Các khách mời vừa nghe con tin cuối cùng cũng đồng ý, đều nhịn không được thở phào nhẹ nhõm.
Trình Giản cười nói: "Lâm Tịch, không nhìn ra là cô giàu nứt đố đổ vách đó, dám nói như vậy.'
Lâm Tịch khoát tay: "Tất nhiên là không cần cho thật, nếu không cho tôi mượn mười lá gan tôi cũng không dám. Nếu bên này con tin đã bị thuyết phục, vậy kế tiếp chính là bàn bạc một chút đường ởđi ra ngoài.
Dựa theo tình hình trước mắt mà xem xét, trên bản đồ chỉ dẫn bọn họ tìm được con tin, không có manh mối gì khác.
Giang Hoa, Khương Chi và Trình Giản là người chơi lâu năm, bọn họ hiểu rất rõ nước đi của tổ tiết mục, lập tức nghĩ tới những manh mối tìm được trên đường.
Vì thế mấy người đang ngồi thương lượng một chút, quyết định chia sẻ manh mối trong tay bọn họ, sau đó cùng nhau chạy đi, về phần người thắng cuối cùng là ai, đành chờ sau khi chạy được ra ngoài, chơi búa kéo bao quyết định.
"Chờ một chút. Lâm Tịch có chút ngượng ngùng giơ tay: "Cái đó, tôi không tham gia đâu, mọi người chơi là được rồi." Mọi người sửng sốt, đều bày ra vẻ mặt khó hiểu nhìn Lâm Tịch.
Lâm Tịch sờ sờ mũi, chỉ có thể thành thật nói: “Thật ra, tôi không có một chút manh mối nào, cho nên tôi cũng không chiếm tiện nghi của mọi người, mọi người cho tôi cùng đi ra ngoài theo là được."
Dù sao thắng hay không thắng, đối với cô mà nói không quan trọng, người chơi bừa như cô, ngay từ đầu căn bản cô đã không nghĩ tới chuyện thắng!
Nghe được lời này của Lâm Tịch, những khách mời khác đều kinh ngạc, Trình Giản nhịn không được nói: "Sao có thể một cái cũng không có, có vài manh mối tổ đạo diễn còn thiếu nước ném ngay bên chân chúng ta.'
Trình Giản nói lời này mặc dù có chút khoa trương, nhưng quả thật cũng chính là như vậy, đi một đường tới đây nhưng một manh mối cũng không đụng tới, rốt cuộc là làm sao có thể. Kỳ thật, chính Lâm Tịch cũng không rõ lắm là có chuyện gì xảy ra, chỉ có thể giải thích đơn giản về hành trình của mình một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận